Lúc này, đám đại thần và tướng lĩnh của Bắc Lương Vương cũng đẽ leo lên thành lầu của cửa Nam.
Đứng ở thành lầu, dựa vào lan can trông về phía xa, phản quân như mây đen tiếp cận, cuồn cuộn kéo đến, tiếng vó ngựa dao động, đất trời cũng rung chuyển vì thế.
Mở đường phía trước nhất chính là bốn đến năm nghìn cửa Phích Lịch Pháo, vòng pháo cuồn cuộn, khiến người ta sinh ra ảo giác bị nghiền nát tất cả.
Nhìn khóe mắt Bắc Lương Vương co rúm, nhịp tim đập nhanh.
Đám đại thần càng tê cả da đầu, mồ hôi lạnh đầy người.
Cho dù là ba vị đại tướng quân cũng không nhịn được nuốt nước miếng ực ực, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhiều cửa Phích Lịch Pháo cùng phát ra như vậy, lực lượng phản quân mười phần vốn không sợ tướng sĩ giữ thành đi ra ngoài nghênh chiến, cho nên đẩy Phích Lịch Pháo lên năm trăm mét cũng không sợ sẽ bị phá hủy.
“Ba, tổng tiến công sắp bắt đầu, người mở cửa xin hàng hay muốn làm chó cùng rứt giậu?”
Hoàng Phủ Thái nắm chặt cương ngựa, vẻ mặt đắc ý hét lên với Bắc Lương Vương.
Bắc Lương Vương không đáp lại vấn đề này thẳng mà là hỏi: “Ta rất mò mò, con từ đâu làm được nhiều Phích Lịch Pháo như vậy?”
“Không gạt ba, con tốn năm mươi tỷ linh thạch, thuê được từ thành chủ thành Bá Lăng kia bốn nghìn cửa Phích Lịch Pháo, công thêm ba Vị thần tướng cảnh giới Nguyên Anh. Ba vị này năm đó đều là kẻ địch của ba, ba có lẽ nhận ra.”
Hoàng Phủ Thái nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046251/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.