Chương trước
Chương sau

Chúng ta trúng kế rồi à?
Phía trên doanh trại, mấy trăm người mặc áo đen bịt mặt đều cau mày lại.
“Không phải chứ!”
Tất cả bọn họ đều cho rằng không có chỗ nào sai sót.
Từ tối hôm qua tới bây giờ, bọn họ luôn phái người âm thầm quan sát, doanh trại của nghĩa quân hộ thành cũng không có quân chính quy mai phục.
Hơn nữa, vừa rồi bọn họ cũng đã xác nhận, đại tướng quân Long Võ Vệ, đại tướng quân Thần Võ Vệ, thống lĩnh hộ thành quân, thống lĩnh cấm vệ quân,.... đều đã đi thủ thành.
Căn bản không có cao thủ nào mai phục trong doanh trại của nghĩa quân.
Sao lại trúng kế được chứ?
Mấy trăm người áo đen đều rất hoang mang, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Người mặc áo đen cầm đầu, tức Lâm Tác Hổ - Tổng tiêu đầu của tiêu cục Hổ Môn trầm giọng hỏi.
Diệp Thiên khoanh hai tay trước ngực, nở một nụ cười rồi nói đầy mỉa mai: “Ý của tôi là, các ngươi đã trúng cái bẫy mà tôi bày ra và cách cái chết không còn xa nữa đâu.”
Dứt lời, mấy trăm người mặc áo đen đều ngơ ngác nhìn nhau, có ngạc nhiên, có không hiểu, có hoài nghi, có không tin.
“Nhưng tôi không cảm thấy là bọn tôi đã trúng kế, mấy nghìn quân lính các ngươi ở đây hiện không có chỉ huy, ngay cả cao thủ cũng không có, lại cũng không bố trí mai phục. Sao bọn tôi lại trúng kế được chứ?” Lâm Tác Hổ khó hiểu nói.
Trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ ràng, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ thật sự trúng bẫy thì sao chứ?
Không chỉ mấy người Lâm Tác Hổ nghi hoặc, mà ngay cả vẻ mặt của nghĩa quân cũng tràn đầy ngờ vực.
Bọn họ không thể không thừa nhận, người mặc áo đen này nói rất đúng, trong doanh trại, ngoại trừ nghĩa quân đang tập luyện và thống lĩnh dq ra thì không còn một người nào khác, lại càng không có mai phục!
Ngay lúc tất cả mọi người đang nghi hoặc không hiểu, Diệp Thiên cười khẩy một cái rồi nói: “Bởi vì một mình tôi cũng có thể đối phó với các ngươi rồi, cho nên tôi không sợ các ngươi tới, chỉ sợ các ngươi không tới.”
Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Ha ha ha!!!”
Mấy người mặc áo đen lập tức cười lớn.
“Chỉ một mình ngươi mà cũng dám nói có thể đối phó với hơn năm trăm kim đan bọn tôi à? Ngươi coi bọn tôi là bùn nhão đấy à?” Lâm Tác Hổ cười khẩy và nói.
“Cái gì! Hơn năm trăm người đều là kim đan sao?”
Tất cả nghĩa quân giật mình thốt lên và biến sắc.
“Xem ra lần này bọn chúng đã có chuẩn bị rồi mới tới.”
“Đúng vậy, nghĩa quân chúng tôi chỉ có chưa tới một trăm kim đan, mà hơn năm trăm người này đều là kim đan, đánh thế nào được chứ.”
“Thống lĩnh dù có lợi hại đến đâu thì một mình ngài ấy có thể đánh thắng hơn năm trăm kim đan thật sao?”
“...”
Tất cả nghĩa quân đều vô cùng sợ hãi.
Có nhiều người còn sợ hãi tới mức run lẩy bẩy, muốn bỏ chạy khỏi doanh trại.
“Đúng thế.” Diệp Thiên cười nói: “Hơn năm trăm tên hư cấu không có gì thực tế, sao tôi lại phải sợ chứ?”
Trời ạ! Thống lĩnh đúng là tự kiêu quá đi!
Trong mấy người mặc áo đen này, có bảy tám tên là thần binh tinh phẩm, có thể thấy địa vị và thực lực của bọn họ rất trâu bò.
Nhưng thống lĩnh lại nói bọn họ chỉ là mấy tên hư cấu không có gì thực tế?
Là do thống lĩnh thật sự rất trâu bò hay là đang khoác lác?
Trong lòng tất cả nghĩa quân tràn đầy ngờ vực.
“Ha ha!!”
Người mặc áo đen bị Diệp Thiên chọc cười.
Lâm Tác Hổ cười lớn tiếng và nói: “Diệp Thiên à Diệp Thiên, có chuyện gì về ngươi mà bọn tôi còn không biết chứ?”
“Tối hôm qua, người của tôi đã nghe thấy ngươi và công chúa đang tán tỉnh nhau. Từ cuộc nói chuyện của ngươi và công chúa, bọn tôi đã biết được, chính miệng ngươi nói tu vi của ngươi vẫn chưa tới tinh phẩm kim đan đại thành, ngay cả tinh phẩm kim đan cũng có thể đánh thắng ngươi.”
“Hơn nữa trong bọn tôi, có bốn vị tinh phẩm kim đan đại thành, tám vị thượng phẩm kim đan đỉnh phong, còn tôi là tinh phẩm kim đan đỉnh phong.”
“Tôi hỏi ngươi một câu, chỉ với mười người bọn tôi, có đủ giết chết ngươi một nghìn lần không?”
Lời này của anh ta không dọa được Diệp Thiên, nhưng lại khiến cho toàn bộ nghĩa quân sợ hãi.
“Chạy mau đi! Nếu không chạy là không kịp đâu!”
“Ngay cả tinh phẩm kim đan đại thành thống lĩnh cũng không đánh nổi, một tinh phẩm kim đan đỉnh phong cũng đủ để giết chết thống lĩnh một trăm lần rồi, thống lĩnh lấy cái gì mà chống chọi lại bọn họ chứ?”
“Tôi còn tưởng trong mắt thống lĩnh mấy tên áo đen này thật sự chỉ là mấy tên hư cấu không có thật, không ngờ thống lĩnh lại chỉ đang tự kiêu, giờ mà không chạy thì tới lúc thống lĩnh chết rồi thì không kịp nữa đâu!”
Chỉ trong chốc lát, doanh trại lập tức trở nên hỗn loạn, mấy nghìn nghĩa quân chạy tac tác khắp nơi.
“Ha ha ha!!!”
Mấy tên mặc áo đen thấy thế thì đều cười lớn.
“Diệp Thiên à Diệp Thiên, có phải ngươi không ngờ được bọn tôi sẽ phái người trà trộn vào doanh trại, nghe lén được thực lực của ngươi và còn nhìn thấu âm mưu giả vờ dọa người của ngươi không?”
Lâm Tác Hổ nhìn xuống Diệp Thiên và đắc ý cười nói.
Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại cười khẩy và nói: “Sắp chết tới nơi còn nghĩ là mình thông minh lắm, nói thật cho ngươi biết, tôi cố ý nói tu vi của mình thấp xuống để các ngươi nghĩ là tiêu diệt tôi dễ như trở bàn tay, như thế mới có thể khiến các ngươi tự chui đầu vào chỗ chết. Kết quả, đúng là các ngươi tới thật, cho nên đừng có mơ tưởng kẻ nào còn sống rời đi.”
Dứt lời, Diệp Thiên bèn gọi kiếm Phần Thiên ra.
Lâm Tác Hổ nhướng mày rồi quát lớn: “Giết chết tên cẩu tặc Diệp Thiên này cho tôi, tôi không tin anh ta có thể đánh được chúng ta!”
“Rõ!”
Những tên áo đen khác hô to.
Mấy trăm người mặc áo đen lập tức đáp xuống và đánh về phía Diệp Thiên.
“Đi chết đi, lũ sâu mọt này!”
Diệp Thiên thấy thế bèn tạo nên một kiếm vũ quyết.
Mấy nghìn mấy vạn Phần Thiên Kiếm lập tức ở trước mặt Diệp Thiên, sau đó, dưới thần niệm điều khiển của Diệp Thiên, tất cả kiếm vũ lập tức chĩa mũi kiếm lên trên.
“Không hay rồi!”
Lâm Tác Hổ nhìn thấy bọn họ sắp đáp xuống, anh ta cảm nhận được những kiếm vũ này tiềm tàng nguy cơ tử vong đầy kinh khủng, trong lòng run lên rồi đột nhiên phanh lại.
Những tên áo đen khác cũng cảm nhận được nguy hiểm bèn vội vàng phanh lại, lơ lửng giữa không trung.
Ngay sau đó, tiếng la hét sợ hãi của Lâm Tác Hổ vang lên:
“Hình như chúng tôi trúng kế thật rồi! Mau chóng rút lui!”
Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, còn chưa kịp rút lui đã nghe thấy Diệp Thiên khẽ quát: “Giết!”
Chỉ trong nháy mắt, vạn kiếm cùng đâm từ dưới lên trên, kích xạ thăng thiên.
Một giây sau!
Ào ào ào!
Kim huyết trút xuống như một cơn mưa lớn.
Hơn năm trăm người lơ lửng giữa không trung, mặt người áo đen hướng về phía mặt đất, trên cơ thể có nhiều vết thủng giống như là tổ ong vò vẽ. Thậm chí có thể nhìn thấy từng tia nắng xuyên qua cơ thể bọn họ và chiếu lên mặt đất.
Ngay sau đó!
Rầm rầm rầm!
Toàn bộ hơn năm trăm người mặc áo đen rơi trên mặt đất, tất cả bọn họ đều bị đâm vỡ kim đan mà chết.
Sau mấy giây, chợt có người kinh ngạc thốt lên:
“Trời ạ! Các ngươi mau nhìn kìnha! Thống lĩnh giết hết sạch mấy tên áo đen rồi!”
“Cái gì!”
Tất cả bọn họ đều giật mình, nhao nhao quay đầu lại nhìn, quả nhiên liền thấy thi thể của mấy trăm tên áo đen nằm ngổn ngang lộn xộn, không nhúc nhích xung quanh Diệp Thiên. Kim huyết chảy thành sông.
Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả bọn họ đều đã ngỏm củ tỏi rồi!
“Ồ ồ ồ!!!”
Nghĩa quân lập tức trở nên sôi nổi.
Tất cả đều điên cuồng vừa xông tới Diệp Thiên vừa hô lớn.
“Thống lĩnh đỉnh quá!”
“Thống lĩnh mạnh quá!”
“Hóa ra không phải thống lĩnh giả vờ, mà thật sự có thể giết bọn họ như giết gà!”
Từng người đều nhảy cẫng lên hoan hô.
“Đừng có nịnh hót nữa, lấy khăn che mặt của bọn họ xuống, xem xem bọn họ là ai, có kẻ nào mà các ngươi nhận ra không.” Diệp Thiên nói, anh ta chắc canh ta trong đám người áo đen này sẽ có người mà bọn họ biết.
Quả nhiên, chợt nghe thấy Trần Dật Xuân kêu lên: “Trời ạ! Đây chẳng phải là Lâm tổng tiêu đầu của Hổ Môn tiêu cực sao?”
Ngay sau đó, từng tiếng hô tràn đầy kinh ngạc vang lên:
“Mẹ kiếp! Đây là Hoàng Văn Bưu - người đứng đầu Hoàng gia Bắc Lương Thành chúng ta mà!”
“Trời! Đây không phải Ngô Kim Vinh – Tọa Địa Hổ thành bắc của Bắc Lương Thành chúng ta sao?”
Hơn một nửa trong năm trăm tên mặc áo đen đều có người nhận ra!
Đều là người đứng đầu hoặc có địa vị cao của một số tiêu cực, thế gia và các thế lực.
“Đi! Đi thông báo cho cấm vệ quân, bảo bọn họ phối hợp với chúng ta tìm hang ổ của những tên này, diệt trừ hoàn toàn mấy tên áo đen làm loạn trong thành!
Diệp Thiên phất ống tay áo một cái rồi nói.
Mấy nghìn nghĩa quân lập tức đi theo Diệp Thiên, tiến hành liên hợp với năm mươi nghìn cấm vệ quân để hành động, và hốt gọn chín phần mười thế lực trong thành của nhị vương tử, cùng bắt và giết chết gần hai mươi nghìn tu sĩ, gây chấn động toàn thành! Việc này khiến cho càng nhiều tu sĩ hăng hái tham gia vào nghĩa quân. Lúc tin tức này truyền tới tại Bắc Lương Vương đang đôn đốc tác chiến, Bắc Lương Vương cực kỳ vui mừng, bèn truyền tin vui này khắp toàn quân, hữu hiệu cổ vũ sĩ khí toàn quân và đánh phản quân rút lui năm mươi dặm. “Vô dụng! Một đám vô dụng! Ngay cả một chút dân binh vừa xây dựng cũng không đánh được mà còn bị đánh ngược lại, đúng là uổng công bản vương bỏ ra mấy tỷ linh thạch nuôi bọn chúng, quá làm cho bản vương thất vọng!” Bị đánh rút lui năm mươi dặm, lại nhận được tin tức chín phần mười thế lực trong thành đều đã bị tiêu diệt khiến Hoàng Phủ Thái tức muốn nổ phổi, tức giận ném vũ khí đi. Sau đó, anh ta ta lại điên cuồng xông về phía quân sự và quát: “Làm sao bây giờ quân sự? Ta nên làm gì đây? Thế lực trong thành đã bị tiêu diệt, Phích Lịch Pháo bị hủy, giờ chỉ còn hơn sáu trăm cửa, binh lực bị tổn thất gần trăm vạn. Hiện tại sĩ khí toàn quân sụt giảm, nếu như trong thành không tổ chức nghĩa quân thì quân phòng thủ trong thành còn sót lại năm sáu mươi nghìn, còn có vốn liếng từ trận chiến, nhưng nghe nói hiện tại tu sĩ tham gia nghĩa quân đã vượt quá một trăm nghìn người. Hơn nữa, còn đang tăng rất mạnh, nếu cứ tiếp tục như thế thì trận chiến này chúng ta ắt sẽ bại!” “Trước tiên Thái Vương cứ bình tĩnh lại đã.” Quân sự phe phẩy chiếc quạt lông, cười tủm tỉm rồi nói: “Ta có một biện pháp, có thể san bằng Bắc Lương Thành.” “Biện pháp gì?” Hoàng Phủ Thái lập tức trở nên phấn chấn. Quân sư nói: “Trước mắt, Thái Vương chỉ có một con đường duy nhất. Đó chính là viết một lá thư rồi phải người đưa tới Tử Tiêu Tông, hứa hẹn hàng năm mười hai Bắc Lương Thành sẽ cống năm tỷ linh thạch cho Tử Tiêu Tông, ta dám cam đoan, Tử Tiêu Tông nhất định sẽ phải đại quân giúp đỡ Thái Vương vấn đỉnh Bắc Lương!” “Không được không được, hàng năm cống năm tỷ linh thạch là quá nhiều.” Hoàng Phủ Thái lắc đầu, khoát tay nói.
Quân sự suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Vậy Thái Vương cũng có thể viết một lá thư gửi cho thành chủ thành Bá Lăng dưới trướng Tử Tiêu Tông, hứa hẹn sẽ trả phí phúc lợi của năm tỷ linh thạch cho thành chủ thành Bá Lăng, thành Bá Lăng có tám nghìn của Phích Lịch Pháo, mở bốn nghìn cửa, rồi lại phải hai vị tu sĩ Nguyễn Anh tới, chỉ mấy tiếng là đã có thể chiếm lấy Bắc Lương Thành rồi!”
"Ha ha!"
Hoàn Phú Thái mừng rỡ: “Đúng là một cách hay, bản vương sẽ viết thư, hy vọng quân sự đích thân đi một chuyến, trong vòng ba ngày mau chóng mở bốn nghìn của Phích Lịch Pháo và dẫn hai vị tu sĩ Nguyễn Anh tới, vậy thì nguyện vọng xưng bá Bắc Lương của bản vương có thể thực hiện rồi!”
Ba ngày sau, quân sự dẫn ba vị Nguyên Anh và bốn nghìn của Phích Lịch Pháo từ thành Bá Lăng về!
Một tai họa lớn sắp giáng xuống Bắc Lương Thành!
Rốt cuộc thời cơ mà Diệp Thiên chờ đợi để được trổ tài cũng tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.