Chương trước
Chương sau

Công chúa thực sự tức điên lên, đó là niềm tự hào của cô ta, chỉ có những người đàn ông mà cô ta yêu thích thì cô ta mới bằng lòng liếc nhìn, những người đàn ông mà cô ta không yêu thích dám nhìn lung tung thì cô ta sẽ móc mắt của người đó ra.
Thế nhưng cô ta không ngại để Diệp Thiên ngắm, kết quả Diệp Thiên lại ngại chói mắt thì sao cô ta có thể không tức giận được chứ?
Theo như cô ta thấy Diệp Thiên quả thực không tôn trọng cô ta!
Nhưng Diệp Thiên cũng cảm thấy không vui khi nghe thấy những lời cô ta nói. Lúc này anh kéo một chiếc ghế ra đặt ở trước bàn dài rồi ấn công chúa ngồi lên trên ghế.
“Anh muốn làm gì?” Công chúa hỏi với dấu chấm hỏi ở trên mặt.
Diệp Thiên nói: “Không phải cô nói tôi không phải đàn ông sao? Vậy tôi thu xếp cô ngồi ở đối diện để ngươi nhìn xem tôi có phải là đàn ông hay không!”
Dứt lời Diệp Thiên đi vòng qua bàn dài ngồi ở trên ghế đối mặt với công chúa, ánh mắt vô cùng suồng sã rơi vào giữa tấm bảo vệ trái tim ở trên chiến giáp của công chúa.
Thấy thế lúc này trong lòng công chúa mới cảm thấy hơi hài lòng. Nhưng mà trên mặt lại ửng đỏ.
Anh nhìn chằm chằm làm cho cô ta cảm thấy hơi thẹn thùng. Dù sao trước kia cô ta chưa từng bị nhìn như vậy.
Nhưng Diệp Thiên không quan tâm tới chuyện cô ta có xấu hổ hay không, còn không ngừng chậc chậc khen ngợi làm cho công chúa cảm thấy ngại khẽ nói: “Tôi đến đây không phải để cho anh nhìn mà muốn nói với anh rằng có không ít vương công đại thần không hài lòng với việc phụ vương tôi phong anh làm vạn hộ hầu. Phụ vương phải hết sức khuyên bảo thì họ mới không phản đối nữa.” “Nhưng mà họ nói nếu như ở trong thành lại xảy ra chuyện phóng hỏa thì họ muốn phụ vương tôi huỷ bỏ hầu tước của anh, vì đại cuộc nên phụ vương tôi không cứng rắn với họ vì vậy bảo tôi nói lại với anh chắc chắn phải tuần tra cảnh giới nhiều hơn để phòng ngừa lại xảy ra chuyện người áo đen phóng hỏa đốt cửa hàng.”
“Cho nên tôi hy vọng anh đừng buông lỏng mà phải nâng cao tinh thần để bảo đảm sự an toàn cho tất cả cửa hàng, đồng thời cũng hy vọng anh có thể nghĩ cách dẫn dụ những người áo đen kia ra sau đó tiêu diệt hết để tránh cho họ cởi áo đen rồi trở nên giống như bách tính và uy hiếp tới trật tự của Bắc Lương Thành.”
“Chỉ việc này thôi sao?’ Diệp Thiên thờ ơ hỏi.
Công chúa khẽ đảo hai mắt: “Cái gì gọi là chỉ việc này thôi sao? Đây là chuyện rất nghiêm túc có được không, tôi thực sự lo lắng với thái độ đối đãi này của anh.”
Diệp Thiên dùng tay ra hiệu xua đuổi nói: “Đừng lo lắng, trở về ngủ đi, ngày mai tôi sẽ tiêu diệt hết những người áo đen kia!”
Công chúa nghe vậy thì lập tức nhướng mày: “Anh tiêu diệt như thế nào? Anh có cách sao?”
Diệp Thiên gật đầu. “Cách gì?”
Công chúa mừng rỡ lập tức đứng dậy, chống hai tay lên trên bàn dài, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
Kết quả cô ta đứng dậy hai tay khẽ chống như thế lập tức làm cho ánh mắt của Diệp Thiên bị chấn động mạnh.
“Công chúa nhanh ngồi xuống đi, lộ ra ngoài rồi kìa.” Diệp Thiên vội vàng nói. Công chúa cúi đầu hét lên rồi vội vàng ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ đến tận cổ.
Làm cho Diệp Thiên cười như điên. “Anh cười cái gì mà cười!”
Công chúa trừng mắt nhìn Diệp Thiên thúc giục: “Nhanh nói xem anh có cách gì?”
“Bí mật không thể tiết lộ.” Diệp Thiên nói với vẻ mặt thần bí.
Công chúa đập bàn đứng dậy, che ngực tức giận nói: “Bổn cung sẽ không tiết lộ ra ngoài vậy tại sao không thể nói chứ?”
Suỵt!
Diệp Thiên làm động tác ra hiệu nhỏ giọng rồi khẽ nhắc nhở: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Công chúa liếc nhìn xung quanh thấy hình như ở bên ngoài lều vải có bóng người đang nghe trộm nên muốn đi tới vén lều vải ra xem là ai.
Đúng lúc này Diệp Thiên đi tới giữ chặt cô ta rồi ôm vào lòng, anh bế công chúa lên rồi từ trên cao nhìn xuống, cười hì hì nói: “Công chúa, thân hình của cô thật tuyệt, nếu ai có thể lấy được cô vậy thì sẽ được sung sướng giống như thần tiên vậy.”
Công chúa nghe xong lại nhìn thấy dáng vẻ thô tục mà suồng sã của Diệp Thiên thì lập tức cảm thấy tức điên lên.
Ngay khi cô ta muốn nổi bão thì Diệp Thiên khẽ nói: “Đừng rút dây động rừng, tôi vẫn đang chờ hắn đi mật báo sau đó sẽ dụ rắn ra khỏi hang nên cô đừng quan tâm tới bất kỳ điều gì mà hãy phối hợp diễn kịch với tôi.”
Công chúa nghe xong không biết trong hồ lô của Diệp Thiên giấu thứ gì nhưng vẫn phối hợp, vòng bàn tay ngọc lên trên cổ của Diệp Thiên quyến rũ nói: “Muốn cưới tôi thì chắc chắn phải là anh hùng lớn, anh là anh hùng lớn sao?” “Tôi đương nhiên là anh hùng lớn!”
Diệp Thiên lớn tiếng nói: “Chớ có cho rằng tôi chỉ là một thống lĩnh dân binh, tầm mắt của tôi không đặt ở trên người những người áo đen rác rưởi kia mà đặt ở trên người những quân phản loạn ở ngoài thành, chờ tôi tập luyện tốt dân binh sẽ mở thành nghênh chiến với quân phản loạn, ngày mà tôi lấy đầu thủ lĩnh của triệu quân phản loạn thì cô sẽ biết tôi có phải là anh hùng lớn hay không!” Phốc!
Công chúa lập tức cười.
“Chưa biết anh có bản lĩnh như thế nào chứ khoác lác thì rất là vang dội, đừng tưởng rằng anh giết chết một số tu sĩ Kim Đan có đẳng cấp thấp thì tưởng rằng bản thân rất ghê gớm, dám nói mạnh miệng như vậy.”
“Tôi cho anh biết chỉ dựa vào chút tu vi này của anh thì giết chết những Kim Đan rác rưởi kia ở trong thành thì còn được chứ trong quân phản loạn ở bên ngoài thành vẫn còn nhiều tu sĩ Kim Đan tinh phẩm, tướng quân Thiên có Kim Đan tinh phẩm đỉnh phong cũng có thể lấy cái mạng nhỏ này của anh!”
Lần này không phải cô ta nói đùa mà là lời nói từ đáy lòng.
Cô ta không thể không thừa nhận Diệp Thiên thật sự có tài, nhưng nếu như anh muốn lấy đầu thủ lĩnh của triệu quân phản loạn ở ngoài thành thì nghĩ cùng đừng nghĩ!
Đây chính là chuyện còn khó hơn cả lên trời!
Cho dù là hai tướng quân Thượng Quan Vân và Tư Đồ Mục Nguyên Anh Cảnh cũng không làm được chứ huống chi là một Kim Đan nho nhỏ như Diệp Thiên.
Nhưng mà Diệp Thiên rất hài lòng với những lời mà công chúa nói nên cười hì hò nói: “Thực ra tôi chỉ muốn chém gió ở trước mặt cô mà thôi, cô xem cô còn nói toạc ra như vậy, đừng nói là tu sĩ Kim Đan tinh phẩm đỉnh phong ngay cả tu sĩ Kim Đan tinh phẩm đại thành tôi cũng không đánh lại được.”
Công chúa lập tức khẽ đảo hai mắt: “Hóa ra anh còn rác rưởi hơn tôi tưởng tượng, nhanh thả tôi xuống. Như vậy mà còn muốn làm anh hùng lớn của tôi, nghĩ cùng đừng nghĩ!”
“Công chúa…” Dáng vẻ Diệp Thiên như không muốn thả ra. “Nhanh thả tôi xuống!” Công chúa quát.
Lúc này Diệp Thiên mới buông công chúa ra. “Hừ!”
Công chúa hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên rồi lắc eo nhỏ ra khỏi lều vải lớn.
Mà bóng dáng ở ngoài lều vải cũng biến mất theo.
“Đi báo tin đi, tôi chờ đám người áo đen các ngươi tới giết tôi.” Diệp Thiên âm thầm đắc ý ở trong lòng.
Anh tin tưởng bóng dáng vừa rồi ở ngoài lều vải tất nhiên là người áo đen trà trộn vào muốn nghe động tác tiếp theo của anh, cho nên anh mới làm ra vẻ cà lơ phất phơ cũng cố ý vạch trần thực lực của mình.
Cứ như vậy sẽ không sợ không có người áo đen đến ám sát anh cũng không sợ không thể tìm thấy hang ổ của người áo đen rồi một mẻ hốt gọn chúng!
......
Lúc này trong trang viên lộng lẫy của một nơi tên là 'Tiêu cục Hổ Môn' ở thành Bắc.
Tổng tiêu đầu Lâm Tác Hổ đang ngồi ở trên vị trí chủ chốt của Tụ Nghĩa Đường, hai tay xoa hai viên ngọc bích, mười mấy người đang ngồi trên ghế bành ở hai bên.
Mười mấy người này đều là những nhân vật lớn rất có tiếng tăm và uy danh đến từ Bắc Lương Thành.
Có tiêu đầu của tiêu cục, có người cầm lái của quý tộc, có người cầm lái của thế gia tu tiên còn có lão đại của thế lực ác.
“Tổng tiêu đầu Lâm, ngài nhanh đưa ra chủ kiến đi, nhị vương tử truyền âm tới muốn chúng ta tiêu diệt nghĩa quân bảo vệ thành trong vòng một ngày, nếu như chúng ta không nhanh chóng bắt tay vào làm thì số người của nghĩa quân bảo vệ thành càng ngày càng nhiều, đến lúc đó muốn tiêu diệt cũng không thể tiêu diệt được!”
“Đúng vậy tổng tiêu đầu Lâm, ngài là người mạnh nhất trong tất cả các thế lực của chúng ta cho nên ai cũng hy vọng ngài nhanh chóng quyết đoán, chúng tôi cũng có thể nói rõ với nhị vương tử!”
“Mẹ kiếp, tên Diệp Thiên kia giết hơn mấy trăm anh em của tôi, tôi hận không thể xé xác nó cho nên tổng tiêu đầu Lâm hãy nhanh chóng đưa ra chủ kiến đi, tôi đã không kịp chờ đợi muốn đi giết con chó kia!”
Mấy nhân vật lớn của các thế lực không nhịn được nói.
Lâm Tác Hổ xem như hoàn toàn không nghe thấy, khép hờ hai mắt tập trung xoa viên ngọc bích ở trong tay.
Làm cho những người đang ngồi ở đây tức giận mà không dám nói gì. “Tổng tiêu đầu! Có tin tức!”
Lúc này một người đàn ông chạy vào trong Tụ Nghĩa Đường.
Trong tích tắc Lâm Tác Hổ đột nhiên mở mắt ra và dừng xoa viên ngọc bích. “Nói.”
Lâm Tác Hổ nhìn về phía người đàn ông nói.
Người đàn ông kia lập tức nói: “Tôi đã làm theo ý của tổng tiêu đầu trà trộn vào trong doanh trại của nghĩa quân bảo vệ thành, ở bên ngoài lều vải của thống lĩnh nghe lén thấy Diệp Thiên đang tán tỉnh công chúa nói muốn làm anh hùng lớn của công chúa, hắn ta nói không đặt tâm tư ở trên người của người áo đen ở trong thành mà đặt ở trên người quân phản loạn ở ngoài thành, còn nói muốn lấy đầu nhị vương tử của triệu quân trở thành anh hùng lớn như trong suy nghĩ của công chúa.”
“Kết quả bị công chúa phản bác nói với thực lực của hắn chỉ cần một tu sĩ Kim Đan tinh phẩm đỉnh phong đã có thể đánh thắng được, mà Diệp Thiên thì tỏ thái độ chỉ cần Kim Đan tinh phẩm đại thành đã có thể đánh thắng được hắn làm cho công chúa thất vọng quay đầu bỏ đi, không muốn nói chuyện yêu đương với hắn nữa.”
“Ha ha ha!”
Tất cả mọi người đang ngồi đều ngửa đầu phá lên cười. “Rất tốt!” Lâm Tác Hổ lập tức mừng lớn nói: “Nếu như biết thực lực của hắn vậy thì dễ làm rồi, vừa đúng lúc ta là tu sĩ Kim Đan tinh phẩm đỉnh phong đủ để giết chết hắn!” “Tổng tiêu đầu Lâm, bây giờ chúng ta sẽ xông vào doanh trại của nghĩa quân bảo vệ thành giết chết Diệp Thiên và diệt sạch những nghĩa quân kia sao?” Có người đứng dậy hỏi. “Không Vội.” Lâm Tác Hổ xua tay nói: “Doanh trại của nghĩa quân bảo vệ thành gần với doanh trại của quân Long Vũ Vệ, một khi bắt đầu hành động thì không thể kịp thời tiêu diệt và bị Long Vũ Vệ bọc đánh.” “Cho nên tôi quyết định ngày mai lúc nhị vương tử tấn công thành, sau khi Long Vũ Vệ bị điều đi thủ thành rồi lại bắt đầu hành động, như vậy có thể bảo đảm chắc chắn tiêu diệt nghĩa quân bảo vệ thành!” “Ý kiến hay!” Đám người biểu thị đồng ý sau đó giải tán. Sáng hôm sau nhị vương tử lại lần nữa phát động đại quân tấn công thành. Lúc này Diệp Thiên đang huấn luyện mấy nghìn nghĩa quân không đi tuần tra. “Ha ha ha!” Đúng lúc này, một tràng tiếng cười điên cuồng vang lên.
Ngay sau đó mấy trăm người áo đen giống như dơi bay trên bầu trời phía trên doanh trại nghĩa quân bảo vệ thành.
“Nghĩa quân bảo vệ thành còn có Diệp Thiên, thời gian chết của các ngươi đến rồi!”
Lời nói vừa dứt mấy nghìn nghĩa quân cảm thấy kinh hãi. Nhưng không ngờ.
"Ha ha ha!!!"
Diệp Thiên cũng phá lên cười.
“Tôi chờ các ngươi đã một đêm rồi, rốt cuộc thì các ngươi cũng mắc bẫy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.