Chương trước
Chương sau
Tùng tùng tùng!
Lúc này bên trong Bắc Lương Thành vang lên từng đợt tiếng chiêng.
"Không xong! Không xong rồi! Nhị vương tử mưu phản! Đã đưa mấy triệu đại quân tới ngoài cửa chính Bắc Lương Thành! Đại trận phòng thủ Bắc Lương Thành đã mở! Hiện tại đại vương đã trên đường tới cổng thành!".
Có rất nhiều người gõ mõ cầm canh, vừa gõ vừa hô lên dọc con phố.
Thiên Hoàng giống với Côn Hư, cũng không có đồng hồ đeo tay để xem giờ, đều là nhìn thông qua mặt trời, hoặc là xem bóng của sào tre mà phán đoán thời gian.
Tu vi cao, còn chính xác hơn so với nhìn đồng hồ đeo tay, cảm ứng chính xác được mấy giờ mấy phút, mà tu vị thấp hoặc không có tu vi sẽ đi nhìn trời hoặc xem bóng mà phán đoán thời gian.
Mà Bắc Lương Thành, rất nhiều người đều là người thường không có tu vi gì, cho nên cần phải có người gõ mõ báo giờ, mỗi một canh giờ sẽ hô lên vài câu để mọi người biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Loại thế giới lấy việc tu luyện là điều quan trọng nhất, người người đều không có quan niệm thời gian, bởi vì nhịp điệu sinh hoạt của bọn họ chậm, không giống ở Trái Đất, lên lớp muộn một phút là trừ tiền.
"Cái gì! Nhị vương tử mưu phản rồi?"
"Trời ạ! Mấy triệu đại quân vây quanh bốn mắt! Có thể đỡ nổi sao?"
"Quản việc này làm gì, dù sao họ tranh đấu vì vương quyền. Chúng tôi chỉ là bách tích bình dân, kệ bọn họ đánh thế nào, dù sao ai thống trị Bắc Lương đối với chúng tôi mà nói đều giống nhau, lại không có gì tổn thất"
Sau khi tin tức truyền ra, đủ loại bàn tán quanh quẩn trong Bắc Lương Thành.
Có người hoang mang, Có người sợ, có người quan tâm, có người mặc kệ, đủ loại tâm tình.
Bởi vì mấy trăm năm qua, dưới sự thống trị của Bắc Lương Vương, dân chúng ở Bắc
Lương Thành không cần nộp thuế, sinh hoạt dư dả, thời gian càng nhiều càng tốt, sợ đổi
một đại vương, cuộc sống như thế của họ sẽ kết chú, cho nên đa sốs mọi người đều hi vọng Bắc Lương Vương có thể giữ vững vương quyền.
Nhưng Bắc Lương Thành có chưa đến một triệu binh lực, đối mặt với mấy triệu đại quân vây thành, không lo lắng là giả.
Nếu như ở Trái Đất không có tu vi, không biết bay, binh lực thủ thành thấp hơn binh lực công thành gấp mười, thì đều có khả năng phòng thủ.
Nhưng thế giới tu chân thì không giống.
Bởi vì tu sĩ thế giới tu chân có thể bay, một khi đại trận bảo vệ thành bị phá, mấy triệu đại quân có thể bay lên tường thành.
Cho nên một triệu đại quân của Bắc Lương Vương, đối mặt hơn hai triệu quân tạo phản, trên thực tế là không chiếm được nhiều ưu thế, chỉ cần đại trận bảo vệ thành bị công phá, trên cơ bản đã không thủ được rồi.
Trừ phi nhiều cao thủ.
Nhưng rất hiển nhiên, cao thủ dưới quyền của Bắc Lương Vương, so với cao thủ dưới quyền nhị vương tử, Trên thực tế không chiếm ưu thế.
Nếu như Âu Dương Hạ không làm phản, còn có thể liều mạng, nhưng Âu Dương Hạ làm phản bị giết, Bắc Lương Vương lại mất tu vi, hiện tại cao thủ dưới quyền của anh tôi chỉ có ba người Long võ vệ đại tướng quân Tư Đồ Mục, Thần võ đại tướng quân Thượng Quan Vân, thành chủ Bắc Lương Thành Hoàng Phủ Trung.
Mà dưới trướng nhị vương tử đã có năm vị thành chủ.
Năm vị thành chủ này đều có tu vi Nguyên Anh cảnh tiểu thành, trên thực tế là khó phân cao thấp với dám người Tư Đồ Mục.
Dù cho Ngụy công công và Trương Thượng cũng là Nguyên Anh, chỉ chỉ là cấp bậc nhập môn, thực lực chênh lệch rất lớn với các thành chủ.
Cho nên thế cục trước mắt đối với Bắc Lương Vương mà nói là cực kỳ bất lợi!
Lúc này Bắc Lương Vương đi cùng với Tư Đồ Mục, Thượng Quan Vân và đám người Hoàng Phủ Trung, đã leo lên lầu gác cổng.
Còn Diệp Thiên, thì cũng giống mấy trăm triệu tu sĩ trong thành, bay đến giữa không trung, ôm Đóa Đóa quan sát phản quân đông nghịt ngoài thành.
Anh không phải người bên trong thể chế, không có tư cách lên lầu gác cổng.
Đương nhiên, anh cũng không quá hiếm lạ, nếu không ai chống đỡ được?
Lúc này ở ngoài thành.
Hai triệu rưỡi quân đã dừng lại cách tường thăm vài trăm mét.
Đại quân trước mặt mặc giáp vàng cười chiến mã, ở trên con chiến mã đứng giữa, là một người thanh niên khoác chiến bào màu đen, khí vũ hiên ngang, đội nón vàng mặc giáp vàng.
Không sai!
Anh tôi chính là con trai thứ hai của Bắc Lương Vương. Thống soái tối cao của quân phản loạn - Hoàng Phủ Thái.
Bên tay trái của Hoàng Phủ Thái là một ông lão, là quân sự của quân phản loạn, đồng thời là một tu sĩ có tu vi Nguyên Anh cảnh cực kỳ khủng bố.
Còn năm thần tượng giáp vàng, chính là thành chủ tòa của năm thành Bắc Hoang.
Mà lúc này, mấy nghìn pháo dùng để đánh sập cửa, được bảy con chiến mã đưa tới hai bên trái phải, mấy triệu đạn pháo cũng được vận chuyển tới phía sau pháo, vừa mở pháo vừa lắp đạn.
"Ngài, mở cửa mà đầu hàng đi, có thể không phải động binh khí, con cam đoan sẽ không giết ai cả, chỉ ần truyền lại vương vị cho con là được."
Nhị vương tử Hoàng Phủ Thái, ngước nhìn Bắc Lương Vương đứng trên tường thành cao trăm trượng, gân giọng hộ.
"súc sinh!"
Bắc Lương Vương luôn đối nhân xử thế sắc sảo, lúc này cũng không nhịn được mà tức giận nói: "Bản vương còn chưa có chết, mày đã không chờ kịp mà muốn tạo phản bức vua thoái vị, cánh cứng cáp rồi, cảm thấy mình rất giỏi rồi phải không?"
"Đúng vậy, ngài, bệnh tình của ngài đã nguy kịch nửa năm qua. Con đã nắm trong tay một nửa thành trì nước Bắc Lương, còn một nửa là bị cậu ba năm, hiện tại ngài chỉ còn mỗi Bắc Lương Thành này, so với ngài, con quả thực cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh rồi. Có thể xưng vương rồi." Hoàng Phủ Thái cười đáp lại.
Bắc Lương Vương nghe vậy, khóe mắt co giật mãnh liệt, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm!
"Hoàng Phủ Thái, tên súc sinh nhà mày, làm như vậy không phải phụ công ơn nuôi dưỡng của nhà vua với mày từ nhỏ tới lớn sao?" Hoàng Phủ Trung tức giận mắng.
"Chú Vương, lời này chú nói sai rồi!"
Hoàng Phủ Thái nói: "Ông ấy cho tôi sinh mệnh thì không sai, nhưng bởi vì tôi là con
thứ, từ nhỏ đã đối xử với tôi lãnh đạm, mặc cho tôi cố gắng thế nào, ông ấy vẫn không nhìn về tôi, trong mắt ông ấy, chỉ có Hoàng Phủ Trị, dù cho tôi có ưu tú hơn Hoàng Phủ Trị, ông ấy cũng không khen tôi được một câu, mỗi lần đều khen Hoàng Phủ Trị, tôi không cam lòng, chỉ bởi vì anh ta là con vợ cả, tôi là con vợ thứ, nên không được đối xử bình đẳng sao?"
"Rõ ràng tôi có tài hơn so với Hoàng Phủ Trị. Nhưng nửa năm trước ông ấy trọng thương, đã giao sự vụ lớn nhỏ cho Hoàng Phủ Trị, mà không phải giao cho tôi, đây rõ ràng là muốn trao vương vị lại cho Hoàng Phủ Trị, trong lòng tôi sao có thể thoải mái?"
"Cho nên tôi phải dùng thực lực để chứng minh, Hoàng Phủ Thái tôi không thua bất cứ kẻ nào, không truyền lại vương vị cho tôi, vậy tôi sẽ dùng thực lực để lấy nó xuống, tôi muốn người toàn bộ Bắc Lương đều biết, mắt ngài là mù rồi, tôi mới là rồng thật, Hoàng Phủ Trị chỉ là con rệp!"
"Ngươi...!"
Bắc Lương Vương nghe những lời này, lửa giận xộc thẳng lên, suýt chút nữa phun ra
máu.
"Xem ra ngươi là quyết tâm muốn tạo phản rồi!"
Bắc Lương Vương biết không khuyên được anh ta, ánh mắt quét về phía năm thành chủ: "Năm người các người, đều là anh em vào sinh ra tử cùng bản vương vực nước, rời khỏi chế độ thống trị của Tử Tiêu Tông, bệnh tình của bản vương nguy kịch, các người bị Hoàng Phủ Thái mê hoặc, bất mãn Hoàng Phủ Trị kể vị, bản vương có thể hiểu được, nhưng bây giờ bản vương đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, vương vị vẫn do bản vương nắm, lẽ nào các người còn muốn theo Hoàng Phủ Thái phản lại bản vương sao?"
Rất nhanh thành chủ thành Bắc Hoang trả lời: "Đại vương, chúng tôi cũng không muốn làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này, nhưng ngài miễn tất cả loại thuế để củng cố vương quyền của ngài. Còn chúng tôi liền thảm rồi, một chút nguồn vào cũng không có, thậm chí rất nhiều thương nhân còn giàu có hơn so với thành chủ chúng tôi"
"Chúng tôi từng liên kết dâng tấu, hi vọng ngài có thể khôi phục thuế, nhưng ngài không đồng ý, khi đó chúng tôi đã rất bất mãn với ngài rồi, chỉ là không ai dẫn đầu, cũng không dám làm chim đầu đàn"
"Hiện tại nhị vương tử cầm đầu, bằng lòng khôi phục chế độ thuế của mười hai thành Bắc Lương, mỗi thành nộp bảy phần thuế, ba phần đều do thành chủ sở hữu"
"Cho nên chúng tôi ủng hộ nhị vương tử, muốn lật đổ chế độ ngài xây dựng, chúng tôi không muốn chịu thiệt thòi!"
"Đúng vậy! Chúng tôi không muốn chịu thiệt thòi nữa!"
Tim Bắc Lương Vương như bị xuyên thấu.
Trước đây lúc khởi nghĩa, đã nói là sẽ cho dân chúng Bắc Lương được sống cuộc sống tốt, miễn trừ tất cả thuế, chỉ cung cấp lương thực, dầu muối cho quốc gia, dựa vào những thứ thu mua và bán trao tay để thêm vào ngân sách quốc gia và các thành phủ, mỏ linh thạch cũng do nhà nước sở hữu tư nhân không được khai thác.
Tuy vậy ngân sách quốc gia và ngân sách của các thành phủ cũng không nhiều, nhưng cũng không quá ít.
Sao bây giờ lại bị quyền lợi che đậy hai mắt, xé bỏ lời hứa ban đầu khi khởi nghĩa chứ?
"Xem ra các người cũng là quyết tâm muốn tạo phản?" Bắc Lương Vương hỏi.
"Không sai!"
Năm thành chủ cũng hô lên đáp lại.
Bắc Lương Vương quyết tâm, quát lên: "Vậy tuyên chiến đi! Bản vương sẽ không khuất phục trước các người! Bản vương còn muốn nhìn thử xem! Các người có năng lực lật đổ bản vương không!"
"Nếu ngài quyết tâm không thoái vị, vậy đừng trách con không nhận người thân!"
Hoàng Phủ Thái nói, lúc này ra lệnh: "Bắn pháo cho tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.