Chương trước
Chương sau
Đại Vương bất thình lình xuất hiện ở cửa lều của thống lĩnh cấm quân, nếu là ngày thường cũng không phải chuyện gì đáng nói.
Nhưng hôm nay là ngày ông ta muốn tạo phản, kết quả người ông ta muốn phản lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, không bị dọa mới là lạ.
Dù sao ông ta cũng là người từng trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ nên ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, quỳ xuống hành lễ:
"Bái kiến Đại Vương!"
Tình hình trước mắt không được khả quan cho lắm nên chuyện gì cần làm vẫn phải làm theo đúng quy tắc.
Hai người con trai của ông liếc nhìn nhau, miễn cưỡng quỳ xuống lạy:
"Bái kiến Đại Vương!"
Nhưng ngoài dự kiến của ba phụ tử bọn họ, Bắc Lương Vương không gọi bọn họ đứng dậy, mà cười hỏi: "Âu Dương tướng quân, Bổn Vương đợi ông từ sớm, Phủ Nội Vụ đưa cho ông mật hàm, ông có thấy không?"
Âu Dương Hạ nhíu mày, ấp a ấp úng nói: "Mạt tướng... Thấy được."
Bắc Lương Vương tiếp tục cười hỏi: "Vậy ông có đem theo dược liệu đến đây không?"
"Cái này..."
Âu Dương Hạ nghẹn lời.
Ngay sau đó, con trai thứ là Âu Dương Hằng thay ông trả lời: "Bẩm Đại Vương, phản quân của nhị vương tử sắp tới gần thành Bắc Lương, ba thần, vì an nguy của Bắc Lương và Đại Vương nên ông ấy không tự mình đi bốc thuốc mà phái quản gia đến bốc thuốc, còn mình thì đi tới doanh trại cấm quân thị sát trước, chuẩn bị thao luyện cấm quân, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu."
"Ách... Là thế này thưa Đại Vương, Bắc Lương hơn trăm năm chưa từng xảy ra chiến loạn. Huynh đệ toàn quân đều không hoạt động giãn gân cốt cho nên mạt tướng mới chuẩn bị thao luyện trước, chờ phản quân của nhị vương tử tới gần cũng không đến mức không có phòng bị mà ứng chiến." Âu Dương Hạ nói.
Hiện tại mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, ông ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, không dám tự tiện hành động vì sợ Bắc Lương Vương có chuẩn bị mà đến nên ông muốn chọn một lý do qua loa lấy lệ, từ từ rồi ứng phó, kẻo lại thất bại trong gang tấc.
"Ha ha ha!"
Bắc Lương Vương nghe xong cười nói: "Âu Dương tướng quân không hổ danh là ái tướng của Bổn Vương, biết lấy đại cục làm trọng, Bổn Vương rất vui mừng, mọi người đều đứng lên cả đi."
"Tạ Đại Vương!"
Cha con ba người thầm hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới đứng lên.
"Đại Vương, nếu ngài không có chuyện gì quan trọng cần nói, vậy ngài có muốn quay về phủ nghỉ ngơi trước không, mạt tướng liền bắt đầu thao luyện cấm quân?" Âu Dương Hạ hỏi.
Sau khi bình tĩnh lại, ông cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, xưa nay Bắc Lương Vương đi đến đâu cũng sẽ dẫn theo thuộc hạ của mình nhưng hôm nay ông ta liếc một vòng vẫn không thấy những bóng dáng quen thuộc đó đâu, trong lều chỉ có một mình Bắc Lương Vương mà thôi.
Theo lý mà nói, Bắc Lương Vương đi thị sát cấm quân doanh hẳn phải có tướng lĩnh doanh trại cấm quân đi cùng mới phải, nhưng tại sao lại không có một ai?
Chuyện này thật kỳ lạ!
Vì vậy ông ta muốn khuyên Bắc Lương Vương rời đi rồi cho người đi thám thính xem chuyện gì đang xảy ra.
Nếu Bắc Lương Vương không rời đi, hẳn là ông ta đã biết tin tức binh biến nên ông ta muốn khống chế cấm quân doanh.
Đương nhiên, Bắc Lương Vương cũng nhìn ra nghi ngờ trong lòng Âu Dương Hạ nhưng hai vị tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân không đến đây nên ông ta không thể bứt dây động rừng, chứ nếu ông ta làm cho Âu Dương Hạ động thủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bắc Lương Vương nhanh trí chuyển chủ đề: "Âu Dương tướng quân, ông là ái tướng mà Bổn Vương rất thích, ông đã bên cạnh bôn ba cùng Bổn Vương từ khi ông còn là một đứa trẻ tới bây giờ, rồi cùng Bổn Vương hoàn thành sự nghiệp, hiện giờ phản quân đang cận kề, người Bổn Vương tín nhiệm nhất cũng chỉ có mình ông nên hôm nay Bổn Vương tới đây, chính là muốn thay ông tiếp quản đội cấm quân này, đem năm trăm quân hộ thành giao cho ông đi chống đỡ phản quân, ông có tin tưởng vào năng lực của mình không?"
"Cái gì?"
Âu Dương Hạ khiếp sợ, nhưng rồi vui vẻ nói: "Những điều Đại Vương nói là sự thật? Ngài muốn đem năm trăm ngàn quân hộ thành giao cho mạt tướng?"
"Ừ."
Bắc Lương Vương gật đầu thật mạnh: "Có thể ngăn trở phản quân hay không, mấu chốt nằm ở người thống lĩnh có phát huy được quân hộ thành đến cực hạn hay không, nhưng Bổn Vương tin nếu ông đứng đầu chỉ huy đội vệ quân này, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt!"
Nghe thấy Bắc Lương Vương nói như vậy, Âu Dương Hạ mừng như điên.
Sở dĩ ông muốn mưu phản là vì ông muốn lên làm thành chủ Bắc Lương thành. Thống lĩnh năm trăm ngàn quân hộ thành sao?
Hiện tại Bắc Lương Vương muốn đem quân hộ thành giao cho ông, sao ông lại không kích động được chứ?
Phải biết rằng một khi đã khống chế được quân hộ thành, chờ nhị vương tử tiến vào mở rộng cửa thành, đưa đại quân vào, ông chẳng cần quan tâm đến thương thế của Bắc Lương Vương, ông ta thiếu năm trăm ngàn quân hộ thành, nhị vương tử thừa dịp dễ dàng bắt giữ Bắc Lương thành.
Nếu vậy, bước tiếp theo, ông không cần phải mạo hiểm tính mạng động thủ.
Còn về việc bảo vệ Bắc Lương thành, ông không tin ông có thể bảo vệ được vì binh lực của nhị vương tử vừa mạnh lại còn nhiều, thành sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá, đến lúc đó ông sẽ khó tránh khỏi cái chết.
Cho nên dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ông cũng muốn tạo phản, chẳng qua đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Tuy ông biết mình làm như vậy là cô phụ sự tín nhiệm của Bắc Lương Vương đối với ông, nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt, ông nên đặt tương lai của nhà Âu Dương lên đầu mới là điều đúng đắn nhất.
"Ông có nguyện ý tiếp nhận trọng trách này không?" Bắc Lương Vương hỏi.
"Nguyện ý! Mạt tướng nguyện ý!"
Âu Dương Hạ kinh hỉ nói.
"Tốt lắm!"
Bắc Lương Vương ra vẻ vui mừng nói: "Âu Dương tướng quân thống lĩnh quân hộ thành, đem Bắc Lương thành phòng thủ kiên cố, Bổn Vương cũng có thể kê cao gối mà ngủ!"
"Đa tạ Đại Vương tín nhiệm!"
Âu Dương Hạ kích động nói: "Vậy mạt tướng liền đi tiếp quản quân hộ thành?"
"Không vội."
Bắc Lương Vương xua tay nói: "Bổn Vương đã phái người đi kêu Hoàng Phủ Trung. Lát nữa ông ta sẽ đem hổ phù lại đây, đến lúc đó hai người nói chuyện với nhau, ông ta tới chưởng quản cấm quân, còn ông đi chưởng quản quân hộ thành."
"Vâng! Đại Vương!"
Âu Dương Hạ không chút nghi ngờ, ông đã bị quyền lực làm cho mờ mắt, trong lòng ông chỉ còn lại sự hưng phấn và kích động. .
Phù!
Bắc Lương Vương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng có thể ngăn chặn tên phản tặc này, giờ ông chỉ cần đợi hai vị tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân đến rồi bắt giữ tên phản tặc này nữa thôi!
"Xem ra Bắc Lương Vương vẫn rất khôn ngoan."
Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng, đánh giá cao Bắc Lương Vương.
Đổi lại là một người khác, biết người mình tín nhiệm nhất có tư tưởng phản bội lại mình, không phải ai cũng có thể trầm ổn như vậy.
Ước chừng mười lăm phút sau, Tư Đồ Mục mặc kim giáp tiến vào.
"Hả?"
Nhìn thấy Tư Đồ Mục xách theo một bao dược liệu tiến vào, Âu Dương Hạ nhíu mày, ông cảm giác có điềm chẳng lành.
Quả nhiên, Tư Đồ Mục nói: "Đại Vương. Mạt tướng đã đem về cho ngài dược liệu trị thương thân thể!"
"Này..."
Ba phụ tử Âu Dương Hạ lập tức quay sang nhìn nhau.
Trong giây lát mới nhận ra, hình như là bọn họ trúng kế!
Không phải Đại Vương tín nhiệm Âu Dương Hạ, kêu ông đem dược liệu trị thương thân thể về mà là muốn kiểm tra xem mức độ trung thành của ông!
Quả nhiên!
Đúng lúc này, Thượng Quan Vân cũng xách theo một bao dược tiến vào.
"Tham kiến Đại Vương, dược liệu trị thương thân thể của ngài, mạt tướng cũng đã tìm được rồi!"
Lúc này đến lượt Tư Đồ Mục nổi lên nghi hoặc nhìn dược liệu trên tay Thượng Quan Vân rồi nhìn lại dược liệu trên tay mình, nói: "Thượng Quan tướng quân, Đại Vương cũng kêu ông đi tìm dược?"
"Đúng vậy, Đại Vương cũng kêu Tư Đồ tướng quân đi tìm dược?" Thượng Quan Vân cũng hoang mang.
Mà lúc này, mặt Âu Dương Hạ đen lại!
"Ha ha!"
Bắc Lương Vương vui mừng cười nói.
"Hai vị tướng quân Tư Đồ, Thượng Quan mau mau đứng lên!"
"Tạ Đại Vương!"
Tuy hai người đứng lên nhưng trong lòng họ vẫn chứa đầy sự nghi ngờ.
Lúc này, Bắc Lương Vương như gỡ được gánh nặng: "Tối hôm qua Bổn Vương cho Thường nhi đi thỉnh Diệp Thiên vào phủ, kết quả ở xóm nghèo, Thường nhi bị một đám người áo đen tập kích, mà những người áo đen đó là người của nhị vương tử phái tới, mục đích chính là giết Diệp Thiên, không cho anh ta tiến vào vương phủ trị thương cho Bổn Vương."
"Mà người biết Diệp Thiên có khả năng chữa khỏi thường thế cho Bổn Vương, chỉ có vài người ở đây, nhị vương tử ở xa ngàn dặm lại biết được việc này, cũng không khó để đoán được chúng ta có gián điệp cấu kết cùng nhị vương tử."
"Cho nên Diệp Thiên chỉ cho Bổn Vương một chiều, để ba vị tướng quân đi bốc thuốc trị liệu thương thế cho Bổn Vương, ai đem dược liệu đến thì người đó không phải là gián điệp, còn lại thì các ngươi tự biết rồi đấy."
"Hiện tại trong lòng Bổn Vương đã hiểu rõ. Mật hàm được hai vị tướng quân Tư Đồ và Thượng Quan nhận được trước tiên rồi đi tìm dược liệu ngay lập tức, chỉ có Âu Dương tướng quân không những không đi tìm dược liệu, mà còn mang theo binh phủ đến cấm quân doanh, cũng không biết ông ta rốt cuộc muốn làm gì."
Nói đến đây, ánh mắt Bắc Lương Vương dừng lại trên người Âu Dương Hạ.
Ngay lập tức, sống lưng Âu Dương Hạ lạnh toát, mồ hôi hột tuôn ra như suối.
Quả nhiên là mình trúng kế!
"Âu Dương Hạ, thương thế của Đại Vương liên quan đến chuyện dẹp yên phản loạn, làm một thần tử, ông nên hy vọng Đại Vương mau chóng khôi phục thương thế mới phải. Chúng ta đi tìm được cho Đại Vương, ông không những không làm như vậy, còn chạy tới cấm quân doanh, tôi hỏi ông, có phải ông muốn làm phản hay không!" Tư Đồ Mục tính cách cương trực, lập tức chất vấn Âu Dương Hạ.
"Con me no!"
Âu Dương Hạ phản bác: "Tôi Âu Dương Hạ trung thành và tận tâm với Đại Vương! Ai nói tôi muốn tạo phản!"
"Vậy tại sao ông không đi tìm được cho Đại Vương mà còn đi mang binh phủ đến cấm quân doanh, ông không biết phủ binh không thể tiến vào quân doanh sao?" Thượng Quan Vân cũng chất vấn nói.
"Tôi..."
LÂu Dương Hạ nghẹn lời.
Lúc này Phó thống lĩnh cấm quân Mã Diên Niên đi vào.
"Khởi bẩm Đại Vương! Mạt tướng đã hoàn toàn khống chế cấm quân! Cũng báo cho binh lính biết! Hiện tại mạt tướng đã bắt giữ được hơn ba mươi vị phản quân ở bên ngoài doanh trại, ngài có muốn mạt tướng áp giải vào không?"
"Đưa vào!" Bắc Lương Vương quát.
"Mau đem phạm nhân áp giải vào đây!" Mã Diên Niên hộ.
Ngay lập tức, hơn ba mươi người bị áp giải vào doanh trại.
"Đại Vương, theo binh lính báo cáo, ba người này hôm trước uống rượu say, báo cáo với nhị vương tử ngày nguy cấp để bọn họ tấn công vào vương phủ, cho nên mạt tướng hoài nghi ba người bọn họ là người của Âu Dương Hạ, liền cho người bắt bọn họ lại!" Mã Diên Niên nói.
"Đại Vương xin tha mạng, chúng tôi cũng không muốn mưu phản, là Âu Dương thống lĩnh kêu chúng tôi tận lực vì nhị vương tử, sau này có thể thăng quan tiến chức, cho nên chúng tôi nhất thời bị mờ mắt..."
"Nói dối! Con mẹ nó nói dối!"
LÂu Dương Hạ bùng nổ, đánh một chưởng qua, ông tính đem ba người này nghiền nát thành thịt vụn để bịt đầu mối.
"Âu Dương Hạ, tên nghịch tặc ông, mau nộp mạng!"
Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân lập tức xung phong tiến lên.
Một phen chiến đấu kịch liệt, Âu Dương Hạ đền tội, âm mưu hoàn toàn bị dập nát.
Chiều hôm sau, nhị vương tử dẫn theo năm vạn nhân mã cùng với hai trăm năm mươi vạn đại quân đứng dưới Bắc Lương thành!
Toàn bộ Bắc Lương thành lập tức lâm vào hoảng loạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.