Lúc này, ở ngoài Dược Vương đường.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều, từ một ngàn người, giờ đã lên tới một vạn người, điều nhìn Diệp Thiên mà to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Lần này bọn người Long tộc lá gan cũng quá lớn, có tinh phẩm đan dược, dám lấy ra trước mặt nhiều người như vậy. Chẳng lẽ anh ta không sợ sẽ xảy ra án mạng chết người sao?"
"Không thể nghi ngờ, anh ta sống chẳng được bao lâu nữa đâu, một khi rời khỏi Dược Vương đường anh ta chắc chắn sẽ bị giết."
"Dù không làm gì nên tội cũng sẽ trở thành có tội, đạo lý này có lẽ anh ta cũng không hiểu, quả nhiên là bọn hèn mọn người Long tộc, trừ phi anh ta ngoan ngoãn đưa tinh phẩm đan dược đưa cho Dược Vương đường, nếu không anh ta hẳn phải chết không còn nghi ngờ!"
"......"
Ở Thiên Hoang, Tinh phẩm đan dược không thể nói không đáng quý, rất nhiều tu sĩ muốn mà không có được, một viên liền giá trị mấy chục vạn, thậm chí lên tới trăm vạn linh thạch.
Diệp Thiên cầm hẳn một cái hồ lô. Có thể không làm cho người ta ghen tị sao?
Nếu là chứa đầy, ít nhất cũng có đến hai ba trăm viên, cho dù chỉ có một nữa, cũng có tới trăm viên, chính là có thể giá trị hơn ngàn vạn linh thạch!
Nếu là tu sĩ ở địa phương của Thiên Hoang thì chắc sẽ không sao, người dòm ngó cũng sẽ không nhiều, nhưng đây lại là đám hèn mọn người Long tộc, người mang đan dược giá trị mấy ngàn vạn linh thạch, còn không có người muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046227/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.