Chương trước
Chương sau
Chủ quầy nói xong, liền hấp tấp chạy vào phòng thuốc.
Chỉ một lúc sau, những người đang đứng xem nhìn nhau.
"Chỉ là một viên tinh phẩm đan dược, sao có thể làm bọn người Long tộc hèn mọn thăng quan phát tài được chứ chuyện này thật không có khả năng?" Có người nghi ngờ nói.
"Tôi đoán là chủ quầy nhất thời kích động, quên người Long tộc hèn mọn nên sẽ nói dối, tinh phẩm đan dược tuy rằng quý báu. Nhưng Thiên Hoang vẫn là có rất nhiều, không có khả năng bởi vì một viên tinh phẩm đan dược, mà thay đổi người Long tộc từ hèn mọn mà trở thành người có địa vị được!" Có người nói ra cái nhìn của bản thân.
Mọi người một lần nữa xôn xao bàn tán.
Đều cho rằng, một viên tinh phẩm đan dược, không đủ để người Long tộc hèn mọn có thể xoay chuyển được số phận của mình.
Chỉ có Lý Thanh Sơn là kích động không thôi.
"Diệp Thiên tiền bối, anh nên nắm chắc được cơ hội thăng quan phát tài lần này, người Long tộc có thể ngẩng đầu lên mà làm người không, dù sao cũng trông cậy vào người!"
Anh ta đứng ở trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt vui sướng không thể nào giấu đi được.
Phải biết rằng, hai vạn năm qua, không có một người Long tộc nào có thể ngẩng đầu lên, nếu Diệp Thiên có thể thăng quan phát tài, liền có thể ở Thiên Hoang mà đứng lên, đến bây giờ sau hai vạn năm Long tộc tự ti, nay người Long tộc có thể tự tin rồi, có lẽ người Long tộc sau này có thể một người tiếp một người đứng lên rồi.
"Yên tâm đi, anh sẽ khiến Long tộc đều ngẩng đầu mà làm người, hôm nay liền lấy Dược Vương đường khai đao, làm cho bọn họ phải xóa bỏ cái quy tắc hoang đường ‘Người Long tộc và chó không được vào’ này, nếu không bọn họ cũng đừng mơ tưởng được tinh phẩm đan dược!"
Diệp Thiên vỗ ngực, thề thốt mang cho Long tộc cảm giác tin tưởng.
"Ha ha!!!"
Lúc ấy lại có một tràng cười vang.
Lúc trước người gác cửa bị áp dưới linh thạch giờ cũng cười hả hê nói: "Bọn người Long tộc hèn mọn, thật sự muốn xoay chuyển đến sắp điên rồi, các người cho rằng tương lai các người xán lạn, cho các người tí hi vọng các người liền kiêu căng sao, đừng tự mà đề cao mình quá, chúng tôi căn bản có thể coi trọng đan dược là may mắn của các người rồi, dám lên mặt với bọn tôi sao, cũng chưa chắc các người có được cơ hội này!"
"Đúng vậy!" Một người gác cửa cũng khinh thường nói: "Muốn ông chủ chúng tôi hủy bỏ quy tắc, chỉ vì đám người Long tộc hèn mọn thật không có khả năng, làm sao ông chủ chúng tôi hủy bỏ cái quy tắc đặc ra hàng ngàn năm này được!"
Mấy ngàn người đứng xem, cũng đều tỏ vẻ đồng ý với những gì người gác cửa nói. Sôi nổi hướng phía Diệp Thiên mà cười nhạo
"Hừ!"
Diệp Thiên hừ nói: "Tôi không chỉ muốn ông chủ các người hủy bỏ cái quy tắc vớ vẩn này, mà tôi còn muốn phá hoại việc làm của hai người, khiến cho hai người ngay cả chó canh cửa Dược Vương đường cũng không làm được!"
Nói đùa, Long Ngạo cùng Cảnh Hiên thần tử đã ăn viên Đại Sinh lực đan luyện chế, có thể gọi là cực phẩm đan dược, có thể kém sao?
Tuyệt đối không thể kém!
Anh ta tin tưởng Dược Vương, ông chủ chỉ cần là người sáng suốt cũng sẽ như Long Ngạo, hô lên cực phẩm đan dược, sau đó sau đó xin anh bán đan dược.
Mà đan dược ở tay anh, bán hay không do anh định đoạt, anh cũng không tin ông chủ sẽ không đáp ứng hai điều kiện tiên quyết để bán đan dược.
Nếu thật không đáp ứng, anh liền không bán đan dược!
Bắc Lương thành to như vậy, còn tìm không ra cửa hàng dược thứ hai, cái thứ ba, có bán cửu chuyển hoàn hồn thảo sao?
Cứ tìm một tu sĩ ở địa phương, để anh ta đi mua hai cây cửu chuyển hoàn hồn thảo, đem thượng phẩm thần binh cho anh ta, sẽ có người không đồng ý sao?
Cho nên, anh có rất nhiều biện pháp có được cửu chuyển hoàn hồn thảo, chẳng qua anh muốn mượn cái này để nói lí lẽ thôi.
"Nếu anh muốn đạp đổ chén cơm của hai chúng tôi. Hai người chúng tôi về sau sẽ không ăn cơm nữa!" Người giữ cửa cười lạnh nói.
"Không ăn cơm tính là gì?" Tên gác cửa nói: "Nếu là để anh ta đập đổ chén cơm của tôi, mẹ nó tôi sẽ tự sát ở trước mặt anh ta!"
"Cậu nói thật?" Diệp Thiên hỏi.
"Tôi nói thật!" Tên giữ cửa tay vỗ ngực đầy chắc chắn.
"Được." Diệp Thiên gật gật đầu: "Đến lúc đó cậu không tự sát, tôi liền giết chết cậu!"
"Ha ha ha!!!"
Mọi người ôm bụng cười cười to.
Không một chút tin rằng Diệp Thiên có thể đạp đổ chén cơm của người gác cửa, càng không ai tin tưởng Diệp Thiên có thể giết chết hai người gác cửa kia.
Bởi vì người Long tộc ở Thiên Hoang hèn mọn quá mức, hèn mọn và nhỏ bé như một con kiến vậy, muốn đạp đổ được bát cơm, giống như là kiến đấu với voi, khả năng sẽ thắng sao?
Muốn giết chết người gác cửa, vậy lại càng là chuyện không có thể!
Bởi vì tổ tiên người Long tộc chịu quá nhiều nguyền rủa, không thể tu luyện, tuy rằng hiện tại có một số ít người Long tộc có thể tu luyện, nhưng ngàn đời Long tộc mới có một người dưới hai mươi tuổi có thể tu luyện.
Mà Diệp Thiên thì sa?
Con gái sắp đi học rồi, sẽ là hai mươi tuổi à?
Cho nên bọn họ cho rằng, Diệp Thiên là người thứ chín trăm chín mươi chín của Long tộc, hẳn là không có tu vi, con gái của hắn họa chăng mới có tư cách tu luyện. Nhưng con gái của anh ta nhỏ như vậy, có thể đánh được đứa bé giữ cửa?
Mà lúc này, trong một căn phòng tráng lệ huy hoàng của Dược Vương Đường
"Vương thượng bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu, sẽ không thể sống được thêm bao nhiêu ngày nữa. Năm vị hoàng tử đang kết bè phái, ngo ngoe rục rịch, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào."
"Dược Vương đường vẫn luôn được vương thượng sủng ái, Dược Vương đường ba chữ cũng là do vương thượng viết ra, công chúa điện hạ gửi gấm hi vọng vào ông rất nhiều, mỗi ngày đều chờ đợi ông có thể tìm được thuốc chữa khỏi cho vương thượng, nhưng ông thì sao? Đã hơn một tháng, một phương thuốc hữu ích cho vương thượng cũng không tìm ra được!"
"Ông không cảm thấy đã làm thất vọng sự nâng đỡ của vương thượng sao. Ông không cảm thấy khiến công chúa thất vọng vào ông quá nhiều sao?"
Một vị tướng già mặt áo giáp vàng, đối diện một người đàn ông trung niên mặc đồ hoa lệ gấm vóc, lạnh giọng quát lớn.
"Cho ông thời gian là ba ngày! Nếu còn tìm không ra phương thuốc phù hợp với vương thượng, tôi sẽ tự mình mang theo binh lính sang bằng Dược Vương đường của ông, tôi nói được thì sẽ làm được.”
Dứt lời, vị tướng già mặc áo giáp vàng cũng không cho Dược Vương đường cơ hội để giải thích, mà trực tiếp hóa thành một đạo kim quang bắn ra cửa sổ.
"Tôi khổ quá mà! Tôi thật sự khổ quá mà!"
Lão tướng đi rồi, ông chủ Dược Vương đường khóc không ra nước mắt, do dự không ngừng.
"Thời gian là ba ngày! Thời gian là ba ngày! Muốn tôi tìm ra được phương thuốc để cứu vương thượng tôi đi đâu để tìm thuốc đây!"
Ông chủ bất lực ngồi thất thần trên ghế, mặt nhăn nhó như nhà có tang vậy.
Thịch thịch thịch!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
"Ai đó?" Ông chủ tức giận rống lên một tiếng.
"Ông chủ là tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp ngài, tôi có thể vào trông không?" Chủ quầy hỏi.
"Tâm trạng tôi không tốt! Thật là không tiện gặp mặt!"
"Tôi cho ngài xem một vật, chắc chắn tâm trạng ngài hẳn là sẽ rất tốt."
"Hửm?" Ông ta mày nhăn lại, nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy vào đi."
Thật nhanh chóng, chủ quầy khom lưng đi đến.
"Thứ gì, mau đem tới để tôi nhìn xem.
Ông ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, vươn tay, làm động tác đòi hỏi.
Chủ quầy cười he he, đem một viên đan dược đen to bằng trứng cút đặt vào lòng bàn tay ông ta.
"Đây là đan dược gì?"
Ông ta nhíu nhíu mày, theo bản năng liền đem đan dược đặt ở trước mũi mà ngửi ngửi.
Vừa đưa lên mũi ngửi, hai mắt ông ta đột nhiên trợn to, trong
ngập tràn ánh sáng. Nhịn không được mà mừng như điên,
trực tiếp la lớn:
"Trời ơi, sinh khí thật mạnh mẽ! Đây là một viên đan dược cực phẩm đấy!"
"Cái gì! Đan dược cực phẩm sao?"
Chủ quầy sợ ngây người!
Ông ta vừa rồi ngửi qua, xác thật có rất nhiều nguyên khí, đây quả thật là một viên cực phẩm đan dược. Bởi vì căn bản ông chưa bao giờ được gặp qua cực phẩm đan dược, lại không ngờ, viên thuốc nhỏ bé ông cầm trên tay này lại là viên cực phẩm đan dược mà nhân gian hiếm có được!
Này quả thực làm ông ta rất khiếp sợ!
"Đúng vậy, cực phẩm đan dược. Cực phẩm đan dược thuần khiết, là cực phẩm đan dược chỉ có Đan Tôn ở Thái Cực tông mới có thể luyện ra được!"
Ông ta hứng thú, nói một cách hiên ngang.
Chủ quầy: "....."
"Anh ta là người của Long tộc, anh ta có thể tìm được cực phẩm đan dược sao!"
"Ông nói lấy nó ở đâu?" Ông ta lúc này mới hỏi.
Chủ quầy vô lực nói: "Là của một người Long tộc."
"Cái gì!"
Ông ta không khỏi mà khiếp sợ: "Bọn người hèn mọn Long tộc, có thể có được cực phẩm đan dược, thiệt hay giả, ông đừng có mà lừa tôi."
Chủ quầy buông tay cười khổ: "Ông cảm thấy tôi như là đang nói đùa sao?"
Ông ta nhìn kĩ lại.
Thật đúng là không giống như là cậu ta đang nói đùa.
Toại hỏi: "Bọn người Long tộc giờ đang ở đâu? Có bao nhiêu loại cực phẩm đan dược này"
"Bọn họ đang ở ngoài Dược Vương đường, dùng bình hồ lô để đựng, không biết có bao nhiêu viên nữa, hẳn là không ít đâu." Chủ quầy trả lời nói.
Ông ta vừa nghe tức khắc liền bực bội: "Vậy ông như thế nào mà không mờ họ vào trong? Lỡ bọn họ bỏ đi thì phải làm sao? Ông có biết Tư Đồ thần tướng nói, trong vòng ba ngày nếu như không tìm không thấy phương thuốc để chữa trị cho Bắc Lương Vương, liền sang bằng Dược Vương đường của tôi! Ông là muốn hại chết tôi có phải vậy không?"
Chủ quầy vẻ mặt vô tội, nói: "Long tộc cùng chó không được vào trong, quy tắc này là do lão thái gia định ra, tôi nào dám cho người Long tộc tiến vào Dược Vương đường."
"Ông....!"
Ông ta thiếu chút nữa bị tức chết, lên án mạnh mẽ nói: "Quy tắc là chết, người là sống, liền không biết làm như thế nào sao?"
"Còn không mau dẫn đường cho tôi đi gặp đám người Long tộc kia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.