Chương trước
Chương sau
“Đóa Đóa?”
Nghe thấy tiếng gọi của Đóa Đóa, Bảo Bảo và Lạc Lạc, người lớn trẻ nhỏ Nhà họ Tần cùng Nhà họ Diệp đều sửng sốt, sau đó từ bốn phương tám hướng chạy tới chỗ Đóa Đóa.
“Đóa Đóa!”
Người đầu tiên chạy tới chính là Bảo Bảo và Lạc Lạc, hai người bọn họ đã biết bay, nhìn thấy Đóa Đóa mặc váy nhỏ chạy chạy, họ liền nhìn nhau cười, hạ xuống trước mặt Đóa Đóa.
“Anh trai!”
Nhìn thấy hai người anh trai của mình, Đóa Đóa vui vẻ sắp khóc, liền ôm lấy hai anh, nói nói: “Anh cả, anh hai, Đóa Đóa rất nhớ các anh, các anh có nhớ Đóa Đóa không?”
“Nhớ, ngày nào hai anh cũng nhớ em, sao lại không chứ?”
Bảo Bảo và Lạc Lạc liên tục gật đầu.
Sau đó ba anh em hàn huyên tâm sự.
Sau khi biết được Đóa Đóa bị bắt đi luyện đan, Bảo Bảo cùng Lạc Lạc tức giận dậm chân, nói sau này nhất định phải tu luyện thật tốt để bảo vệ Đóa Đóa, không để cho kẻ xấu bắt nạt em gái Đóa Đóa của họ.
Sau đó Diệp Thiên, mẹ Tần Liên Tâm, và các dì của Đóa Đóa, còn có cô chú của con bé, các ông đều vây quanh.
“Ồ! Ba năm không gặp, Đoá Đoá nhỏ đáng yêu của chúng ta sắp biến thành người đẹp rồi!”
“Đóa Đóa, con có nhớ dì không?”
“Đóa Đóa, mau để bà nội ôm, bà nhớ con đến chết mất!”
“...”
Nhìn thấy Đóa Đóa trở về, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, liền hỏi han mọi chuyện, mọi người ai nấy đều muốn ôm cô bé, nhưng cũng rất muốn gặp mẹ Đóa Đóa, họ đều rất nhớ cô ấy.
Mà lúc này, Diệp Thiên ôm Thần Diệp Hy, nhanh chóng tiến vào trong gian phòng của tông chủ, Thẩm An Kỳ cũng đi theo.
“Diệp Thiên, cô ấy có phải là Thần Diệp Hy hay không?” Thẩm An Kỳ hỏi.
Diệp Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đặt Thần Diệp Hy trên giường, vừa sờ sờ khuôn mặt trắng bệnh của Thần Diệp Hy, vừa cay đắng nói: “Cô ấy là một cô gái dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, tính cách thẳng thắn, vừa kiên cường vừa có trách nhiệm, vì cứu Đóa Đóa, không tiếc dùng sinh mệnh quý báu của mình để trì hoãn thời gian, giúp tôi tranh thủ thời gian cứu Đóa Đoá. Cả tôi và Đoá Đoá đều nợ cô ấy.”
Thẩm An Kỳ nghe xong, xấu hổ cúi đầu: “Cô ấy quá vĩ đại, em cảm thấy mình khó có thể so sánh với cô ấy, không thể làm gì cho anh!”
“Đừng nói thế.”
Diệp Thiên đứng lên, ôn hòa nói: “Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ cố gắng cứu Đóa Đóa, phụ nữ của Diệp Bắc Minh, đều là phụ nữ tốt.”
Thẩm An Kỳ không nói gì, ôm chặt Diệp Thiên, đã lâu cô không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
“Được rồi, tôi phải đi gặp Tuyết Nhi rồi, sau khi cô ấy hôn mê tôi cũng chưa từng đi thăm cô ấy, em giúp Thần Diệp Hy lau người một chút, thay quần áo sạch sẽ cho cô ấy, buổi tối tôi sẽ đến chỗ em.” Diệp Thiên vỗ vỗ lưng Thẩm An Kỳ nói.
Thẩm An Kỳ trong lòng ấm áp, cuối cùng Diệp Thiên cũng nhớ ra, đã đến lúc nên lâm hạnh cô, vì thế cô buông Diệp Thiên ra, thúc giục: “Vậy anh mau đi thăm chị Liên Tâm đi, em sẽ chăm sóc Thần Diệp Hy cẩn thận.”
Diệp Thiên gật gật đầu ra khỏi phòng.
Khi anh đi tới phòng Tần Liên Tâm, Đóa Đóa đã ôm mẹ khóc, nước mắt giàn giụa.
“Mẹ, mẹ tỉnh dậy, mẹ ơi, mẹ bị làm sao vậy, Đoá Đoá về rồi đây. Mẹ mau mở mắt ra nhìn Đóa Đóa đi, huhu...”
Đóa Đóa vừa lắc, vừa dán mặt vào khuôn mặt trắng bệnh của mẹ mình mà gào khóc.
Đám người dù biết mọi chuyện nhưng cũng không dám nói cho Đóa Đóa chân tướng sự thật, sợ Đóa Đóa biết mẹ vì con bé mà hi sinh, sẽ mang đến cho con bé gánh nặng tâm lý.
Lúc này, Diệp Thiên ngồi xuống cạnh giường, xoa đầu Đóa Đóa, sủng ái nói: “Đóa Đóa, mẹ bị bệnh, con đừng khóc, ba sẽ đi hái thuốc chữa trị cho mẹ, còn có mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của con nữa.”
Đóa Đóa vừa nghe thấy thế, tiếng khóc dần dần trở nên nhỏ hơn, sau đó nhìn ba run run nói: “Mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đều vì Đóa Đóa mới hôn mê, Đóa Đóa muốn cùng ba đi hái thuốc chữa trị cho mẹ và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy.”
Diệp Thiên đáp một tiếng tốt, lau nước mắt cho Đóa Đóa.
“Khi nào ba sẽ đi hái thuốc?” Đoá Đoá hỏi.
Diệp Thiên nói: “Một thời gian nữa ba sẽ đi, trong khoảng thời gian này Đóa Đóa cũng phải chăm sóc tốt cho mẹ cùng Thần Diệp Hy.”
Đóa Đóa nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền chui vào chăn ôm mẹ đi ngủ.
Diệp Thiên thì cầm tay Tần Liên Tâm, lẳng lặng nhìn cô ấy, thật lâu sau, anh mới hôn lên đôi môi tái nhợt của Tần Liên Tâm, sau đó đứng dậy rời đi.
Buổi tối, Diệp Thiên đi tới phòng của Thẩm An Kỳ.
Thẩm An Kỳ đã tắm rửa xong, đang chờ Diệp Thiên lâm hạnh.
Nếu như trước kia, Thẩm An Kỳ đã nhảy ra khỏi chăn, chủ động tiến đến bên anh, nhưng cô biết Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy đang hôn mê, sống chết chưa rõ, lúc này nếu quá phóng túng, chính cô cũng cảm thấy rất không nên.
Cho nên cô liền ngoan ngoãn chờ Diệp Thiên chui vào chăn.
Không đợi lâu, Diệp Thiên tắm rửa xong, chui vào chăn, cô cũng không sốt ruột, liền tựa đầu vào vai Diệp Thiên, hỏi: “Chị Liên Tâm có phải rất lâu mới có thể tỉnh lại?”
“Cô ấy cũng giống như Thần Diệp Hy, đều đã là dầu hết đèn khô, cần dùng Cửu Chuyển hoàn hồn đan mới có thể tỉnh lại, thế nhưng dược liệu để luyện chế Cửu Chuyển hoàn hồn đan không có ở Côn Hư, phải đợi hơn một năm nữa, trận pháp ở Táng Tiên Cốc mở ra, đến lúc đó mới vào xem có thể tìm được hay không.” Diệp Thiên nói.
Thẩm An Kỳ trầm mặc.
Cô biết lúc này mình nên giữ im lặng, nếu cô lỡ lời sẽ khiến Diệp Thiên cảm thấy cô hi vọng Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy không tỉnh lại.
Diệp Thiên như biết rõ suy nghĩ của cô nên cũng không nhắc tới những thứ đó nữa, bắt đầu lâm hạnh Thẩm An Kỳ.
Ba năm không chạm vào cô, cô chắc chắn đã không thể chờ đợi được nữa.
Quả nhiên, củi khô dễ cháy, chạm vào đã bốc lửa!
Bị đốt lửa trong nhiều giờ, sau đó mới được mây mưa dập tắt.
Việc này cũng được thực hiện trong hai đêm tiếp theo.
Ngày thứ ba, Diệp Thiên chuẩn bị dẫn Thiên Hà Kiếm Tiền đi Côn Hư, để Hồng Dương lão tổ ở lại bảo vệ Tuyết Thần Tông, anh đã hạ huyết chú trên người Hồng Dương lão tổ, một khi Hồng Dương lão tổ có ý đồ gì, anh có thể khiến cho ông ta tự chết, cho nên anh không sợ Hồng Dương lão tổ diệt trừ Tuyết Thần Tông.
Lúc ra khỏi Tuyết Thần Tông thì anh thấy có ba người đang đứng ở đó.
“Sao ba người lại tới đây?” Diệp Thiên nhíu nhíu mày, ba người này không phải ai khác mà chính là ngũ trưởng lão, cửu trưởng lão, và Thanh Y của Thần Huyền Tông.
“Chúng tôi đến để trả lại nó.” Cửu trưởng lão hai tay cầm một con mèo trắng nhỏ đưa tới trước mặt Diệp Thiên.
“Bạch Hổ?”
Hai mắt Diệp Thiên sáng ngời. Lúc ở Thần Huyền Tông, anh không phát hiện ra dấu vết của Bạch Hổ, còn cho rằng Bạch Hổ đã chết, không ngờ nó vẫn còn sống.
"Meo meo!"
Bạch Hổ nhìn thấy chủ nhân của mình thì vui vẻ nhảy dựng lên, nhảy lên vai Diệp Thiên, dùng cái đầu nhỏ cọ lên mặt Diệp Thiên.
Thấy vậy, cửu trưởng lão cười nói: “Lúc Đóa Đóa bị mang đi ngâm tiên dược, Thần Diệp Hy giao Bạch Hổ lại cho tôi, để tôi đưa Bạch Hổ ra ngoài nuôi, tránh bị đại trưởng lão nhìn thấy, lấy Bạch Hổ làm tọa kỵ không được lại muốn giết Bạch Hổ. Cho nên tôi đã nuôi nó ở nhà một người bạn ở thành Võ Lăng, hôm đó quên trả lại cho cậu, cho nên hôm nay tôi mang trả nó lại cho cậu, coi như là trả vật lại cho chủ.”
Diệp Thiên gật đầu, nói: “Thần Diệp Hy rất tốt bụng. Xem ra sự phụ như ông rất biết cách dạy dỗ, nếu đã tới thì tới hết đi, sau này cứ coi Tuyết Thần Tông là nhà, một ngày nào đó Thần Diệp Hy tỉnh lại, nhìn thấy sư phụ cùng sư muội tốt nhất của cô ấy đều ở đây, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.