"Các người còn chưa có tư cách so thực lực với anh ấy đâu, có giỏi thì mấy người thắng được tôi đi rồi muốn làm gì thì làm!” Câu nói này vừa vang lên, tất cả mọi người ở đây đều sững sò. Cô gái nào to gan đến như vậy, lại dám ăn nói bậy bạ vào lúc này? Mang theo chút thắc mắc này, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang đó, chỉ thấy một cô gái có dáng người nhỏ xinh mặc áo xanh trông vô cùng xinh đẹp lạnh lùng, trên lưng đeo một chiếc balo bước vào tiệm thuốc, khỏe mỗi nở một nụ cười kiêu ngạo, giống như một cô công chúa cao quý kiêu xa, đằng sau còn có một người đàn ông trung niên và một ông già di theo. “Cô gái này là ai vậy?” Không bao lâu sau đã có một người mua bán dược liệu lên tiếng hỏi. “Ai biết đầu. Nghe giọng nói thì hình như là người phương Nam." “Biên giới là địa bàn của người phương Bắc, người phương Nam cũng dám chạy tới chỗ này ra oai à?” “Cô gái này gan dạ thật, nếu cô ấy biết được thân phận của cậu Hàn và cậu Mã, chắc là sẽ sợ đến mức quỳ xuống mất. Rất nhiều quân chủng nhiều chuyện mồm năm miệng mười bàn tán. "Diệp Thiên, cô ấy là ai vậy?" Tần Liên Tầm quan sát cô gái kia vài lần, tò mò quay sang hỏi Diệp Thiên, nghe giọng điệu nói năng của cô gái này là biết ngay cô ấy cũng quen biết với Diệp Thiên. Tuy rằng cô gái này không quá cao, chỉ khoảng một mét sáu, nhưng người trắng trẻo sạch sẽ, nhỏ nhân xinh xắn, là kiểu xinh đẹp điển hình của các cô gái phương Nam. “An không quen cô ấy" Diệp Thiên lạc lạc đầu. Tần Liên Tâm gật đầu: "Vậy chắc là nữ hiệp gặp chuyện bất bình rồi "Nữ hiệp?" Hàn Quân Trạch trợn trắng mắt, sau đó quay sang nhìn cô gái nhỏ kia, ngầu lòi nói: "Cô gái xinh đẹp này từ đầu chui ra thể, còn dám ra oai trước mặt tôi và cậu Mã, không biết hai người bọn tôi là ai sao?” “Nói cho cô biết, tôi chính là cháu nội của vua Đông Bắc - Hàn Quân Trạch, anh ta là con trai của vua Tây Bắc – Mã Minh Vū." “Sợ chưa? Sợ rồi thì biển đi nhanh đi, đừng có đứng trước mặt hai người bọn tôi ra vẻ, nếu không cậu Mã đánh cô chết!” Kết quả anh ta vừa nói xong, ông già đứng phía sau lưng cô gái đã quát lớn: “Hỗn láo!” Ngay sau đó, ông già nhanh như một bóng ma túm lấy Hàn Quân Trạch. “Cậu Mã, cứu tôi!" Hàn Quân Trạch thấy ông già kia đột nhiên tấn công, nhìn qua cũng khá là mạnh, lập tức hoảng sợ, vội vàng kêu cứu. “Cuồng Bưu, lên cho tôi!" Mã Minh Vũ ra lệnh. Ngay sau đó, Cuồng Bưu bước dài một bước lên đón đầu ông già kia, đẩm một quyền vô cùng mạnh mẽ về phía ông già đó. “Đồ tép riu. Ông già khinh thường hừ lạnh, tay biến thành trảo ưng chụp vào năm tay của Cuồng Bưu kia, nhìn thì rất uyển chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại tủm rất chặt. “Hử?" Đầu tiên Cuồng Bưu hơi sửng sốt một chút, định rút nằm đấm về, nhưng rồi lại cảm giác như nó đang bị một chiếc kìm thật lớn kẹp chặt lấy, không thể nào rút quyền về được. “Dám ra tay trước mặt tôi, cậu còn non lắm.” Ông già đó nói xong câu này, lập tức bẻ gãy cánh tay Cuồng Bưu, sau đó sút mạnh ra ngoài. Đùng! Cuồng Bưu bay ra ngoài, đập thủng một lỗ lớn trên vách tưởng, cơ thể không còn trong tiêm thuốc nữa. Mọi người đều hoảng sợ “Cái này... Hai mặt của Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch thiếu chút nữa là kinh ngạc đến rớt xuống đất rồi. Ông già này nhìn thấy vô cùng thấp bé gầy yếu, không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ mới giơ tay nhấc chân một cái mà đã đánh Cuồng Bưu không thấy đâu nữa rồi? Trời đất ơi! Thật khủng khiếp quá đi! Trong lòng hai người điên cuồng run rẩy “Ông ông... Mấy người là ai?" Mã Minh Vũ cố nén sự sợ hãi trong lòng xuống hỏi. “Hừ. Cô gái kia hừ lạnh, tỏ thái độ như là tôi lười không muốn nói chuyện với hai anh, sau đó đi đến trước mặt Diệp Thiên, nhoẻn miệng cười, ôm quyền nói: “Vân Tịch Diễm Lĩnh Nam. Nếu Tịch Diễm đoán không làm thì anh là anh Diệp Thiên đúng không?” “Là tôi, nhưng mà hình như tôi không biết cô. Diệp Thiên lạnh nhạt đáp. “Cái gì! Vân Tịch Diễm?” Mã Minh Vũ đột nhiên chấn động kêu lên: "Cô là cháu gái Vân Tịch Diễm của vua Lĩnh Nam Vân The Long sao?" “Cái gì! Cô ấy là cháu gái của vua Lĩnh Nam Vân Thế Long sao?” Hàn Quân Trạch nghe Mã Minh Vũ nói vậy, lập tức nhảy dựng lên hơn một mét, hoảng sợ sắp té xỉu. “Không sai!” Vân Tịch Diễm ngạo nghễ nói, đột nhiên cô quay sang nhìn Hàn Quân Trạch, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Lúc nãy ai mới bảo tôi biến đi?" “Tôi tôi tôi.." Bây giờ đến cả nói chuyện mà Hàn Quân Trạch vẫn cứ run rẩy không ngừng, lập tức quay sang nhìn Mã Minh Vũ cầu cứu. Cháu gái của vua Lĩnh Nam là người mà Hàn Quân Trạch anh có thể chọc vào sao? Mã Minh Vũ cũng từng hưởng lợi từ anh ta nên không thể lật mặt được, hơn nữa anh cũng để ý đến chuyện mặt mũi, vì vậy ngượng ngùng nói: “Cô Tịch Diễm, người không biết không có tôi, có thể cho tôi chút mặt mũi không, tôi bảo cậu Hàn xin lỗi cô, việc này cứ vậy mà bỏ qua được không?". Nhưng không ngờ anh vừa nói xong mấy lời này, đã bị Vân Tịch Diễm đáp lại một câu “Trước mặt tôi anh có mặt mũi gì hả?” Vân Tịch Diễm ngang ngược nói: "Lúc nãy tôi đã nghe rất rõ, hai người đắc tội với anh Diệp, còn dám vô lễ với tôi, muốn tôi tha cho hai người cũng được thôi, hai người lập tức quỳ xuống xin lỗi anh Diệp đi." Cô vừa nói xong, tất cả mọi người ở nơi này đã không bình tĩnh được nữa. “Cô cháu gái của vua Lĩnh Nam cũng ngông cuồng thật đó, cũng không nề mặt cậu Hàn và cậu Mã, cái này hình như hơi quả rồi đó?" “Khu vực này chính là địa bàn của nhà họ Hàn, chạy về phía Tây lại là địa bàn của nhà họ Mã, địa bàn của Lĩnh Nam lại tuốt ở dưới phía Nam, cô ấy có tư cách gì mà giương oai ở nơi này?" “Cẩn thận coi chừng nhà họ Mã và nhà họ Hàn hợp sức với nhau đánh đuổi cô ấy ra khỏi địa bàn phương Bắc này. Mã Minh Vũ là người Tây Bắc, tính tình rất nóng nảy, hơn nữa còn là con trai của vua Tây Bắc, kiêu ngạo từ lâu, sao có thể chịu đựng được sỉ nhục này chứ? Vì thế anh tức giận nói: “Vân Tịch Diễm, cô đừng có quá đáng, ba của tôi đang ở trong trấn này, cô chọc tôi tức điên coi chừng tôi gọi ba tôi đến đây nói chuyện với cô!” “Hừ, ông nội tôi cũng đang ở trấn này đó, anh dám kêu ba anh đến thì tôi lập tức gọi ông nội tôi ngay" Vân Tịch Diễm vô cùng tự tin nói. “Cô. " Mã Minh Vũ bị cô chọc tức muốn bùng nổ, giận không chịu nổi nói: "Tuy ông nội của cô đứng hàng thứ sáu trong Tôn bảng, nhưng ba tôi cũng không thua kém, nếu thật sự đánh nhau, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu!” “Cộng thêm ông nội của tôi, chắc chắn có thể thắng được ông nội cô, cho nên cô đừng có mà kiêu ngạo!" Hàn Quân Trạch cũng nhảy ra kêu gào với Tịch Vân Tịch Diễm đang định đáp trả tiếp, lại bị ông già kia lại, ông già nói: chủ, thực lực của vua Tây Bắc cũng không thua ông cụ bao nhiêu cả, tôi đã đánh bị thương người của vua Tây coi như là dạy dỗ bọn họ rồi, đừng làm căng lên quá, miền đến lúc đó đánh nhau người tàn kẻ phế cũng không mà.." Vân Tịch Diễm đang định nói gì đó, ông già lại ngắt lời cô, quay sang nói với Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch: “Chuyện ngày hôm nay đến đây thì dừng lại, sau này nhìn thấy cô chủ của tôi, hai cậu lễ phép một chút, nếu như lại xúc phạm cô chủ lần nữa, tôi sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy “Như vậy còn được." Mặt Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch hiện lên vẻ đắc ý. “Biến đi.” Ông già tức giận nói, nếu như ông không lo lắng đến mấy chuyện kia, đương nhiên cũng muốn dạy dỗ hai thắng nhóc ngông cuồng này một trận ra trò. “Hừ!” Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch đều hừ lạnh, phủi tay định ra khỏi thuốc. Đúng lúc này, một giọng nói như từ mười tám tầng địa ngục truyền đến. đã cho phép bọn mày đi Là Diệp Thiên, hắn đang nhìn hai người Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch bằng ánh mắt lạnh lùng. “Mẹ nó mày là cái gì!" Mã Minh Vũ tức giận nói: "Nếu không phải nể mặt cô tao đã kêu người đánh mày đến mẹ mày cũng nhìn không ra rồi, mày mà còn sửa nữa, cho dù tao có đắc tội với cô Nhan thì tao cũng sẽ đập chết mày!" “Chỉ dựa vào mày? Chưa đủ đâu." Diệp Thiên cười lạnh nói. “Vậy thêm ông Hàn đây thì sao!” Hàn Quân Trạch nhảy “Cũng chưa đủ." Diệp Thiên lắc đầu. Thắng này ngon! Nhóm người nhiều chuyện xung quanh đều líu lưỡi, chỉ cảm thấy người này hình như quá ngông cuồng Phải biết là nhà họ Mã cộng thêm nhà họ Hàn thì đến cả ra. nhà họ Vân ở Lĩnh Nam cũng đều phải cân nhắc xem có đủ sức để đối đầu hay không, hạn cũng dám nói là hai nhà này bắt tay với nhau cũng chưa đủ sức đối phó với hàng? Đúng là quả tự cao tự đại l “Vậy nếu lại thêm nhà họ Tô của tôi nữa thì sao?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Mọi người lập tức quay sang nơi vừa phát ra giọng nói, chỉ thấy một thanh niên đang nở một nụ cười lạnh bước vào, đăng sau cũng có một đám người đi theo. Vừa mới nhìn thấy người này, Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch đều chấn động tinh thần, mặt mày tươi rồi chạy lên đón chào “Cậu Tô, ngọn gió nào thổi anh đến nơi này thế?” “Ha ha, tôi chỉ tới thị trường dược liệu đi dạo một chút, vừa khéo bước đến cửa tiệm này, thấy rất nhộn nhịp nên mới bước vào xem thử, không ngờ lại phát hiện ra có một người còn dám ra vẻ với hai người, tôi cũng nhịn không được tùy tiện nói chêm thêm một câu. Cậu Tô cười nói. Có cậu Tô gia nhập, Mã Minh Vũ và Hàn Quân Trạch lập tức vô cùng tự tin, ưỡn thắng ngực lên. “Cô Tịch Diễm, cô biết anh ta là ai không?” Hàn Quân Trạch nhìn Vân Tịch Diễm rồi quay sang chỉ cậu Tô, đắc ý hỏi. Vân Tịch Diễm nhíu mày: “Không lẽ là người nhà họ Tô ở Trung Nguyên? “Không sai!” Mã Minh Vũ ngạo nghễ giới thiệu nói: “Anh ta chính là cháu nội của vua Trung Nguyên Tô Thiên Sách, tên là Tô Dương! Cậu Tô vừa mới để lộ thân phận ra lập tức làm mọi người ở đây đều kinh hãi. “Má ơi! Cháu nội của vua Trung Nguyên cũng đến, lần này hay rồi!” “Nghe nói vua Trung Nguyên chính là cao thủ mạnh nhất Nam Việt đó!” “Cậu Hàn, cậu Mã, cậu Tô, ba thế lực lớn này bắt tay với nhau, còn có ai có thể chống lại chứ?” Ngay cả ông già đứng bên cạnh Vân Tịch Diễm cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng nói khẽ với Vân Tịch Diễm: “Cô chủ, chúng ta vẫn nên về trước thôi.” Nhưng không ngờ ông ta vừa mới nói xong, Mã Minh Vũ lập tức cười hạ hạ nói: “Ông già, không phải lúc nãy ông ngon lắm sao, dám đánh người của tôi, rồi còn dám bảo tôi và cậu Hàn biến đi, sao giờ lại sợ rồi hả?" Ông già: "..." “Mã Minh Vũ, anh đừng có mà quá đáng!” Vân Tịch Diệm khó chịu nói. “Tôi quả đáng?” Mã Minh Vũ cười lạnh: "Lúc nãy có phải là cô còn quả đáng hơn tôi không?" “Tôi có tư cách đó, anh lại đang ỷ thế hiếp người.” Vân Tịch Diễm trả lời. “Ha ha!” Mã Minh Vũ cười to nói: "Nếu như cô giỏi thì cô cũng có thể ỷ thể khinh thường tôi mà, chỉ tiếng cô không có thể để ý, trong Nam Việt chúng tôi, ông nội cậu Tô chính là người mạnh nhất Nam Việt này, cô còn có thể ỷ vào ai nữa. Vân Tịch Diễm tức muốn méo mũi, thở phì phì đi ra đẳng sau Diệp Thiên nói: "Tôi ỷ thế của anh ấy!" Phụt Mọi người đều cười phun. “Má ơi. Cô bị ngu rồi sao cô Nhan, cô muốn ỷ thế của thắng này để chống đối với cậu Tô hả?" Hàn Quân Trạch nhịn không được trêu chọc. Lúc này Tô Dương đã quay sang nhìn Diệp Thiên, quan sát hắn vài lần rồi hỏi: “Người này là tên nào thế?” “Không biết nữa cậu Tô, kiêu ngạo lắm, nhưng mà hình như lại rất giàu” Mã Minh Vũ nói. Tô Dương cười lạnh nói. "Giàu có thì được cái khỉ khô gì, đứng trước mặt thực lực thì đều là mây bay. “Cậu Tô nói đúng lầm" Hàn Quân Trạch quay qua nhìn Diệp Thiên cười lạnh nói: “Bây giờ thì sao nào? Thêm cả cậu Tô vào, đã đủ để đánh chết mày chưa?” “Vẫn chưa đủ." Diệp Thiên lắc đầu nói: "Một đám chó hoang sủa gâu gâu mà thôi, tạo xử đẹp trong vòng một nốt nhạc. Vừa mới nói xong những lời này, mọi người lại nhốn nháo. “Ngông cuồng thật Tên này chắc chắn là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp trong đời “Cmn quá hung hằng ngang ngược rồi! Dám nói ba cậu ấm này chỉ là chó hoang sủa gâu gâu! Tôi dám khẳng định cậu ta chết chắc rồi!” “Ra vẻ mà cũng không biết nhìn tình huống! Ba cậu ẩm này mà bắt tay với nhau thì đập chết anh ta dễ dàng như đang chơi vậy!” Mấy người đứng nhiều chuyện xung quanh rối rít mắng chửi. “Nhóc con, mẹ bà nó mày chết chắc rồi!” Hàn Quân Trạch cực kỳ mừng như điên nói: "Mày chửi bọn tao thì thôi đi, ngay cả cậu Tô mà cũng dám mắng, chở hứng chịu lửa giận của cậu Tôi di!" Quả nhiên, mặt Tô Dương lập tức sa sầm lại, âm u đến mức nhỏ nước. Thấy vậy, Mã Minh Vũ lập tức nói với Tô Dương: "Cậu Tô, thằng nhóc này cũng gan lắm, còn dám mắng anh nữa, cô gái đeo mặt nạ kia là vợ của thắng này, có phải rất đẹp đúng không? Nếu cậu Tô đã không thích gái nước ngoài thì có thể tháo mặt nạ của cô ta xuống, nếu như cậu Tô vừa ý thì bắt cô ta vào khách sạn chơi, bảo đảm sẽ làm thằng nhóc này tức hộc máu luôn Tô Dương nghe vậy, lập tức quay sang quan sát Tần Liên Tám. Quả nhiên, hai mặt anh ta lập tức sáng ngời nói: "Đôi chân này vừa dài vừa thắng, khuôn mặt cũng là hàng cực phẩm, nếu tháo mặt nạ ra chắc chắn là cực phẩm trong cực phẩm" “Ha ha, cậu Tô biết nhìn hàng lắm, bọn tôi cũng cảm thấy như vậy đó. Hàn Quân Trạch cười vô cùng đáng khinh. Tô Dương lập tức có hứng thú, vung tay lên nói: “Ông Viên, ông qua đó thảo mặt nạ của cô gái kia xuống cho tôi, ai dám cản thì lập tức giết chết" “Vâng cậu Tổ“ Một ông già nhanh chóng bước sang hướng Tân Liên Tâm. Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng bước lên một bước. “Người dám thảo mặt nạ cô ấy xuống đều phải chết!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]