Tiếng kêu này như một chậu nước lạnh đổ ập lên đầu ngay giữa mùa đông, khiến Tần Liên Tâm và Diệp Thiên đều cứng đờ.
Ram!
Tiếng đạp cửa vang lên, cửa văn phòng bị rung mạnh. “Đậu má!” Diệp Thiên tức giận chửi thề, mau chóng thả ra một luồng năng lượng chặn cửa văn phòng lại. Tiền sư nó, sao mình lại gặp phải thằng em vợ không đáng tin thế này không biết. Biết chị mày đang hành sự mà còn đạp cửa, không biết làm thế sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho chị mày à?
Rầm! Lại một tiếng đạp cửa vang lên. “Chị! Mau ra đây!” “Ra đây ra đây!” Tần Liên Tâm chỉ cảm thấy trái tim suýt nổ tung, vội luống cuống mặc quần áo, tốc độ nhanh đến mức có thể phá kỷ lục Guinness thế giới, chưa đầy ba mươi giây đã ăn mặc xong xuôi. “Anh mặc đồ mau lên. Sắc mặt Tần Liên Tâm trắng bệch, quay sang giục Diệp Thiên. Lỡ như cửa bị đạp văng ra thì sẽ xấu hổ lắm.
Diệp Thiên chỉ mỉm cười nhìn cô, thong dong mặc quần áo. Bởi vì hắn biết trừ phi Tần Lâm Văn cầm đại bác bắn phá, không thì đừng hòng phá vỡ cánh cửa đó. “Mẹ nó, cửa méo gì mà cứng thế, đạp mãi không bị gì! Chị! Rốt cuộc chị đã xong chưa?" “Em đừng kêu nữa!” Tần Liên Tâm tức giận suýt khóc, không biết chị bị mày hù đến nỗi mềm nhũn cả chân hay sao? “Thế thì chị mau ra đây đi!” Tần Lâm Văn kêu to. “Còn kêu nữa thì chốc lát tôi sẽ đánh sưng mặt cậu đấy nhé!” Diệp Thiên hung tợn quát. Thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1045696/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.