🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh, nhìn Hàn Tam Thiên rồi thong thả nói: “Tiểu tử thổi, người vậy mà cũng khá là điên cuồng đấy, cái miệng nhỏ này cũng rất biết nói chuyện.”

“Chẳng trách Tiểu Xuân Hoa lại phản bội các ông đây để đi theo người, xem ra nàng ta rất mê luyến cái tài ăn nói này của người đó nhỉ."
Hắn ta vừa nói xong, đám quái vật kia lập tức phá lên cười khoái chí, cô nương Hạ Vi chưa trải sự đời có thể là không hiểu bọn chúng đang cười cái gì, nhưng Tiểu Xuân Hoa đã cúi thấp đầu xuống, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Gã thân heo rất hài lòng, phiên võ mồm này của tên thân gấu hiển nhiên là đã giành lại bàn thắng cho
mình.
Hàn Tam Thiên cười nhẹ: “Chẳng phải ta đã nói là chim khôn biết chọn nơi làm tổ hay sao? Xem ra tại của người cũng giống như cái tai heo kia của hắn

rồi."
“Hoặc là nói, ngươi đã nghe thấy rồi, nhưng năng lực lí giải của cái bộ não gấu chó kia của người là có han."
"Ta giải thích cho các người một chút nhé, lời này có nghĩa là ta tốt hơn so với các ngươi, vì vậy Tiểu Xuân Hoa đương nhiên sẽ chọn thứ tốt chứ không
phải những thứ xấu."
“Hay nói trắng ra là, với cái dáng vẻ heo chở táo nứt dưa vẹo giống như các ngươi chỉ nhìn thôi cũng đã thấy cay mắt rồi, Tiểu Xuân Hoa cho dù không vì bản thân mình mà suy nghĩ thì nhất định cũng phải
suy nghĩ cho mắt của mình."

"Nếu như các ngươi thực sự rảnh quá không có việc
gì làm, vậy thì hãy đái một bãi nước tiểu rồi tự soi
cái bản mặt mình để biết mắt các ngươi sẽ cay đến
mức nào đi, lúc đó các ngươi sẽ có thể hiểu được cảm giác của Tiểu Xuân Hoa bây giờ đấy."
"Đã hiểu chưa? Đám phế vật." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói, cảm xúc không hề có chút dao động nào.
Nếu như không vì mặt mũi của Tiểu Xuân Hoa thì Hàn Tam Thiên cũng lười phí lời với đám quái vật
này.
Hàn Tam Thiên mặc dù nói rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng đối với đám quái vật kia lại cực kỳ cực kỳ chói tai, đặc biệt là hai tên thân heo và thân gấu, bởi vì bọn chúng một tên còn đang đắc ý, một tên

còn đang cao hứng và giúp đồng bọn trút giận.
Nhưng nào ngờ giận còn chưa trút hết thì ngay cả
mình cũng bị lôi vào mắng cho một trận.
“Con mẹ nó, đồ ruồi bọ rác rưởi nhà ngươi, ông đây cho người mặt mũi quá rồi đúng không?"
“Dựa vào tên rác rưởi nhà người mà cũng dám nói bọn ta là phế vật sao?"
Gã thân heo tức tới nỗi giậm chân mắng to, hai mắt của tên thân gấu cũng bốc hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.
"Đủ rồi." Tên thân gấu tức giận quát lớn, sau đó đưa
mắt nhìn về phía Tiểu Xuân Hoa, lạnh giọng quát: “Tiểu Xuân Hoa, ngươi thật sự là ngu ngốc đến tột

cùng, tìm được tên khỉ ốm này mà cũng muốn phản
bội bọn ta sao?"
"Ngươi chờ đó cho ta, tối hôm nay ông đây sẽ khiến cho người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên nắm chặt cây gậy răng sói khổng lồ rồi bổ một phát xuống đất, toàn bộ mặt đất ẩm ướt thậm chí còn rung lên một hồi.
Khí thế này quả thực rất ấn tượng.
chỉ đáng tiếc là, người đối diện hắn lại là Hàn Tam Thiên.
Tay Hàn Tam Thiên khẽ động một cái, kiếm ngọc lập tức xuất hiện, lúc này anh mới cười lạnh nói:

“Sao vậy? Nóng lòng muốn chứng minh mình là phế vật đến vậy cơ à?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.