🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Được rồi, không chơi nữa." Hàn Tam Thiên khoát khoát tay: "Bây giờ ta liền đi giải quyết nó, chờ ta
sau khi ra ngoài này lại nghiên cứu nó. Người không biết đâu, thứ đồ chơi này chơi rất vui."
"Ôi ôi ôi ôi." Ma Long chi hồn không khỏi cười một tiếng, tiếng cười kia cứng nhắc lại cố định, rõ ràng không phải cười đơn giản, mà càng giống là đang cười nhạo một tên đại ngốc: "Ngươi vừa rồi gọi vật kia là cái gì?"
"Đồ chơi?"

"Có vấn đề sao? Chẳng lẽ, nó lên là thiêu hóa côn?"
"Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề".

Ma Long khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ta ngăn cản người, không phải muốn nói cho người biết bây giờ đang ở bên trong hoàn cảnh nguy hiểm, mà là muốn nói cho ngươi..."
"Ai, ta con mẹ nó đúng là không nên nói nhiều với
ngươi."
"..." Hàn Tam Thiên phiền muộn: "Nói cũng nói rồi,
có cái gì thì nói đi."
"Ôi ôi, ta nào dám nói cái gì? Khắp thiên hạ này người xem nó là một thứ đồ chơi để chơi đùa, việc này chỉ sợ con mẹ nó chỉ có người mới dám làm, người còn không biết xấu hổ hỏi ta sao?"

Nghe Ma Long nói, nghi ngờ lúc đầu trong lòng Hàn
Tam Thiên lúc này càng thêm nghi hoặc: "Con mẹ
nó, lời này của người có ý gì?"
"Ngươi biết nó có lại lịch thế nào sao?"
Ma Long lạnh hừ một tiếng: "Thoạt đầu vẫn không xác định, nhưng trong lúc người và nó chơi đùa lâu như thế, ta quan sát, cũng là phù hợp với truyền thuyết xa xưa kia."
"Truyền thuyết xa xưa? Là truyền thuyết gì?"
Vốn là rất hiếu kì, đối với Tiểu Hắc Côn này, Hàn. Tam Thiên tựa như một đứa bé ba tuổi nhìn thế giới bên ngoài, bây giờ, Ma Long nói một phen, thậm chí còn liên hệ nó với một truyền thuyết xa xưa nào đó,

cái này trực tiếp khiến cho cả người Hàn Tam Thiên càng thêm khó mà tự kềm chế.
Nếu như nhất thiết phải có từ gì đó để hình dung, hơn nữa còn là động từ, như vậy nhất định chính là ngay cả nước bọt đều chảy ra rồi.
"Ngươi muốn biết?" Ma Long nhẹ giọng hỏi.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu.
"Rất muốn sao?"
"Hỏi người đó?"
"Vâng."

"Được." Ma Long khẽ gật đầu, nói: "Rất muốn biết thì đúng rồi, bởi vì ta cũng không có ý định nói cho người biết."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nói nhiều như vậy, cuối cùng nhất người lại nói với ta cái này sao?
"Ngươi muốn chết sao?" Hàn Tam Thiên buồn bực
nói.
"Ta chết rồi, người cho rằng người có thể sống tốt sao?" Ma Long khinh thường nói.
"Ngươi yên tâm, cho dù ta không dễ chịu, nhưng so với việc người chết rồi thì ta còn vui vẻ hơn." Hàn Tam Thiên trợn mắt: "Người đặc biệt thích đùa

nghịch ta như thế, có câu nói kia người không biết sao? Người có thể chết nhưng không thể chịu
nhục."
"Hai ta dù sao ở chung lâu như thế..."
"Thế nào, đùa bỡn ta xong rồi thì muốn đánh bài tình cảm sao?" Ma Long còn chưa dứt lời, Hàn Tam Thiên bên kia đã lên tiếng chặn lại: "Ngươi vừa rồi đùa bỡn ta, sao không cân nhắc đến tình cảm của hai ta di?"
"Ngươi hiểu lầm rồi." Ma Long không vui vẻ trợn mắt, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ý của ta là hai chúng ta
chung lâu như thế, nếu như người muốn biết, nếu như ta biết được tất nhiên sẽ nói ra hết."

"Nhưng vấn đề là..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.