🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ca ca tốt của ta, huynh đừng thừa nước đục thả câu nữa.” Hạ Vi vội vã nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạt: “Ta cũng chẳng thừa nước đục thả câu gì, rất đơn giản, vạn vật đều có
mẫu tính, cho dù là người cũng vậy, hay là dã thú cùng hung cực ác cũng thế, chung quy đều phải truyền thừa, đều có bản năng bảo vệ đối với đời sau của mình."

"Vậy, ý của Tam Thiên ca ca là..." Nghe lời giải thích

của Hàn Tam Thiên, Hạ Vi hiển nhiên đã bắt đầu chậm rãi hiểu ra.
Lợi dụng phương thức phá hủy trứng cá, ngay trước mặt cá quỷ ánh trăng giết chết con cháu của nó, chẳng phải là loại khiêu khích tốt nhất và là miếng mồi ngon nhất hay sao?
"Thông minh, Tam Thiên ca ca thực sự quá thông
minh" Sau khi Hạ vi hiểu ra điều này, nàng lập tức vô cùng hưng phấn hô lên với Hàn Tam Thiên.
Mặc dù đầu óc Xuyên Sơn Giáp hơi chậm nhưng rất
nhanh cũng đã phản ứng lại, nhìn Hàn Tam Thiên giống như nhìn thấy quỷ, tên khốn kiếp này, thực sự là âm hiểm quá đi mất.

Nhưng âm hiểm thì âm hiểm, hắn vẫn không thể không nể phục tên này, trong tình huống không có mồi nhử là huyết trùng, vậy mà Hàn Tam Thiên lại có thể nghĩ ra một chiêu kỳ lạ như vậy.
Thực sự quá thông minh!
“Tuy nhiên các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm." Sắc mặt Hàn Tam Thiên hơi hơi lạnh lùng: "Bởi vì việc này chẳng khác gì cướp đồ ăn trước
miệng hồ, dùng biện pháp như vậy để kích thích cá quỷ ánh trăng, các ngươi có thể tưởng tượng ra rằng chúng nó khi đó sẽ có bao nhiêu điên cuồng.”
"Thậm chí... thậm chí có thể có vài con cá quỷ vạn
năm tuổi mà chúng ta không thể tưởng tượng được
sẽ tới, nguy hiểm lúc đó sẽ..."

Nói đến đây, Hàn Tam Thiên không nói tiếp nữa, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến cho hai người kia hít một ngụm khí lạnh.
“Được rồi!” Gần như đúng lúc này, ông lão bên kia đột nhiên hô lên một tiếng......

Cả ba lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy lúc này ông lão đã dùng mấy dụng cụ của mình để khoan một cái lỗ nhỏ trên băng, ước chừng còn nhỏ hơn so với ngón
tay út của ông ta khoảng vài lần.
“Cái lỗ này..." Hạ Vi khó hiểu nói.
"À, đây là thuật câu cá độc môn của ta, có thể tìm kiếm cá dưới nước, ngay cả nơi nước sâu trăm mét, nhưng đây chỉ là chút tài mọn mà thôi." Ông lão cười nói.
“Ồ, chỉ dựa vào mỗi cái lỗ nhỏ xíu như vậy liền có thể thăm dò cả trăm mét dưới nước sao? Thần kì như vậy? Nhưng cái lỗ này nhỏ như thế, chẳng nhìn thấy gì hết cả." Hạ Vi khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhỏ của mình, lại phát hiện ra cái lỗ kia đừng nói là

nhìn thấy nước, cho dù chỉ là ghé mắt vào nhìn một chút cũng hoàn toàn không nhìn thấy gì.
“Mỗi nơi đều có kỹ năng sinh tồn độc nhất vô nhị của người địa phương nơi đó, đây chính là trí tuệ của con người." Hàn Tam Thiên cười cười, nhìn về phía ông lão nói: “Ở bên dưới chính là nơi mà cả quỷ ánh trăng tập trung nhiều nhất sao?"
Ông lão gật gật đầu: "Nếu như ta không có đoán
sai, vậy thì chính là nơi này."
"Vậy chọn vị trí này đi.”
vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên liền trực tiếp bay ra khỏi lá chắn năng lượng, đồng thời ánh sáng màu vàng kim trên người anh cũng lần nữa tạo nên một tấm

chắn bảo hộ cho anh, đợi đến khi bay đến giữa
không trung, anh liền nhấc lên tay trái, thiên hỏa bắt đầu hình thành.
“Tránh ra." Vừa nói dứt câu, đợi ba người hỏi tránh ra một chút, thiên hỏa trong tay Hàn Tam Thiên đã
trực tiếp phun ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.