🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ông lão cười nhẹ một tiếng, nhưng trong ánh mắt
lại tràn đầy vẻ ngưng trọng, ông ta nhận lấy túi vải đen mà Xuyên Sơn Giáp đưa qua, sau đó dẫn bốn người bọn họ đi trên mặt bằng, chậm rãi đi về phía
giữa hồ......


Đất trời mênh mông, bốn người, kéo theo dày đặc
dấu chân, chậm rãi đi về phía trung tâm hồ lớn.
Một lúc sau, cả bốn người đi đến giữa hồ, ông lão liền bỏ túi vải đen xuống, từ bên trong lấy ra hai cây gậy dài, dùng dây thừng buộc lại, sau đó đưa cho Hàn Tam Thiên để anh với đến bên ngoài lá chắn
năng lượng.
Hàn Tam Thiên nhận lấy gậy xong liền làm theo lời
ông lão nói.
Ông lão quan sát một lúc, sau đó tiến lên phía trước khoảng hai bước rưỡi, nói: “Được rồi, đây chính là
trung tâm của hồ lớn."
Nói xong, ông ta lấy từ trong túi vải đen ra một vài

dụng cụ kỳ lạ, sau đó bắt đầu vừa khoét lỗ vừa thăm dò mặt bằng.
“Chúng ta đang làm gì vậy? Biết là đào kho báu nhưng rốt cuộc là kho báu gì!" Xuyên Sơn Giáp thực sự không nén nổi sự tò mò trong lòng, mấy người bọn họ đi một quãng đường xa như vậy, kết quả
đến nơi rồi mà hắn vẫn như chìm trong sương mù,
không biết rốt cuộc bọn họ đang muốn làm cái gì.
Hạ Vi cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Sở Hàn Tam Hàn Tam Thiên không nói, Xuyên Sơn Giáp liền trực tiếp bổ sung lời uy hiếp: “Nếu như người còn không chịu nói, vậy thì đừng trách ông đây đá gãy chân người.”

Hàn Tam Thiên mỉm cười bất đắc dĩ, ông lão lắc lắc đầu: “Nói cho bọn họ biết đi, dù sao ta vẫn cần một
chút thời gian."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Xuyên Sơn Giáp nói: “Câu cá."
“Câu cá, cá quỷ ánh trăng sao?" Hạ Vi nhíu mày: “Nhưng mà, cá quỷ ánh trăng chẳng phải là cần huyết trùng mới có thể câu được sao? Lão tiền bối lúc trước đã nói qua như vậy, bây giờ chúng ta không có huyết trùng, vậy thì... vậy thì phải làm thế nào?"
“Nói đúng lắm, đây chính là chơi một vố lớn trong
miệng các ngươi sao?" Xuyên Sơn Giáp cũng lẩm bẩm nói.

Hàn Tam Thiên cười cười, mặc dù quả thực không có loại mồi ngon nhất là huyết trùng, nhưng không có nghĩa là không còn bất cứ biện pháp nào để câu được cá quỷ ánh trăng.
Anh gia một nắm màu xanh trong tay ra, nhìn về phía hai người nói: “Còn nhớ cái này không?"
“Đây chẳng phải là trứng cá sao?" Cả hai đồng
thanh nói.
“Không sai, chính là trứng cá." Hàn Tam Thiên nói.
“Chẳng nhẽ người định nói với bọn ta rằng người sẽ dùng cái thứ này để câu cá quỷ ánh trăng sao?"
Xuyên Sơn Giáp kỳ quái hỏi.
Hạ Vi phụ họa nói: “Đúng vậy, mặc dù lão tiền bối

cũng đã nói qua cá quỷ ánh trăng cái gì cũng ăn, nhưng... nhưng cũng không đến mức ngay cả trứng cá của mình cũng ăn chứ? Hơn nữa, cho dù có ăn... thì cũng không nhất định sẽ có sức hấp dẫn giống
như huyết trùng, đương nhiên cũng sẽ không có được loại hiệu quả như vậy......"
Hàn Tam Thiên mỉm cười: “Hạ Vi nói tới điểm mấu chốt rồi."
Câu nói này không chỉ khiến Xuyên Sơn Giáp sửng sốt mà ngay cả Hạ Vi, người được xướng tên khen ngợi cũng hoàn toàn không hiểu gì.
"Hổ dữ không ăn thịt con, cá quỷ ánh trăng sao có thể ăn trứng cá của chính mình được chứ?" Hàn Tam Thiên cười cười.

Nhưng nếu như thứ này không phải dùng để câu cá quỷ ánh trăng, vậy thì dung cái gì để câu đây? Hơn nữa Hàn Tam Thiên còn nói rằng Hạ Vi đã chạm tới cái gọi là điểm mấu chốt cũng càng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.