🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng Hàn Tam Thiên lại liếc nhìn Hạ Vi đang đứng bên cạnh mình, vẫy vẫy tay nói: “Hạ Vi qua đây uống chút nước với ta đi.”
Hạ Vi gật đầu, Hàn Tam Thiên lúc này mới xoay


người lại, liếc mắt nhìn Xuyên Sơn Giáp một cái rồi nói: “Nếu ta là người lúc này, ta cũng sẽ đi uống
một ngụm nước ấm."
Nói xong, Hàn Tam Thiên dẫn Hạ Vi đến trước bàn, dùng ẩm rót ra hai bát nước, sau đó nhẹ nhàng uống cạn.
Chết tiệt, sao tự dưng lại quay ngoắt sang chuyện uống nước thế này?
Xuyên Sơn Giáp trong đầu tràn ngập nghi vấn.
Nhưng sau khi suy đi tính lại, hắn vẫn quyết định đi đến bên cạnh hai người kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Con bà nó, đừng hòng hộ ông đây, nước này ông đây cũng uống."

Dù sao mặc kệ thế nào, thứ mà Hàn Tam Thiên và Hạ Vi đều uống thì bảo đảm chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, không uống chắc chắn sẽ chịu thiệt, đây chính là kinh nghiệm và bài học mà hắn đã học
được khi đi theo Hàn Tam Thiên bấy lâu nay.
Vì vậy, Xuyên Sơn Giáp không chỉ uống một bát nước ấm mà ngược lại còn không ngừng uống hết bát này đến bát khác, uống đến mức cái bụng cũng
no căng.
Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu mỉm cười bất lực, nếu như nói rằng Nhân Sâm Oa là tên miệng tiện dễ thương, vậy thì tên Xuyên Sơn Giáp này đôi lúc chính là một tên ngốc nghếch dễ vui vẻ.
Rõ ràng là không có cái gì, chỉ đơn giản là nghỉ ngơi

uống nước thôi mà tên ngốc này lại có thể nghĩ
nhiều như vậy.
Mà lúc này, ông lão bên kia có vẻ đã chuẩn bị gần xong rồi, trong tay cầm một cái túi vải màu đen rất lớn đựng rất nhiều thứ bên trong, ông ta từ từ đi tới, nhìn Hàn Tam Thiên rồi nói: “Hàn công tử, ta đã chuẩn bị xong rồi."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, buông bát đứng lên: “Vậy chúng ta xuất phát thôi."

Ông lão gật gật đầu.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn Xuyên Sơn Giáp một cái: “Uống nhiều nước thánh như vậy cũng không phải là uống suông, người mau giúp lão tiền bối cầm đồ đi."
“Nước thánh?" Xuyên Sơn Giáp cau mày: “Đó không phải nước đun sôi sao? Mẹ kiếp, ta biết ngay là tên khốn nạn nhà người chắc chắn đang giở trò, quả nhiên là con mẹ nó không ngoài dự đoán của ta, hừ hừ, may là ông đây cũng không phải tên ngốc, đã sớm uống không ít rồi."
Nói xong, tên ngốc này còn có chút đắc ý vỗ vỗ lên cái bụng đã trưởng lên vì uống nhiều nước của mình, trên mặt lộ rõ vẻ tự đắc.

Nếu như Xuyên Sơn Giáp biết được nước này căn bản chỉ là nước bình thường và Hàn Tam Thiên đang cố ý mượn cơ hội này để hổ hắn, vậy thì sợ rằng tên ngốc này sẽ buồn bực đến chết mất.
“Hạ Vi cùng lão tiền bối hãy đi theo ta."
Nói xong, tay Hàn Tam Thiên khẽ động một cái, một luồng năng lượng trực tiếp bao phủ lấy cơ thể của
Ha Vi.
Trên người Hạ Vi lập tức xuất hiện một tấm khiên năng lượng nhỏ màu vàng bảo vệ chặt chẽ.
Hàn Tam Thiên khẽ liếc nhìn ông lão, ánh mắt hai
người giao nhau, sau đó cùng nhau bước ra bên
ngoài.

Khi ra đến cửa, Hạ Vi không thể nhịn nổi nữa liền thấp giọng hỏi: “Tam Thiên ca ca, chúng ta là đang muốn đi ra ngoài sao?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, liếc Hạ Vi một cái rồi lại nhìn về phía Xuyên Sơn Giáp: “Chúng ta phải đi đến bên hồ kia một lần, ta sẽ dùng chân năng giúp các ngươi chống đỡ lại cực tuyết và hàn phong, nhưng nhớ kỹ phải theo sát ta, tuyệt đối đừng để bị lạc."
Cả ba người đồng loạt gật đầu.
"Lão tiền bối, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.