Ông lão cười nhẹ không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên thiên ngôn vạn ngữ.
“Chờ một chút, chờ một chút, các người định làm gì vậy? Định làm một vố lớn sao? Ta chẳng hiểu gì cả.” Xuyên Sơn Giáp vô cùng hoang mang, buồn bực nhìn hai người bọn họ.
Hạ Vi cũng bối rối không hiểu ra sao, kỳ quái nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Đúng vậy, Tam Thiên ca ca, sao lại... sao lại làm một vố lớn lớn chứ? Chúng ta... chúng ta định làm gì?"
Hàn Tam Thiên và ông lão nhìn nhau cười, sau đó
gần như đồng thời thốt ra: “Đào kho báu!"
Đào kho báu?
Nghe được câu trả lời này, Hạ Vi và Xuyên Sơn Giáp kỳ quái quay sang nhìn nhau khó hiểu, đào kho báu
gì chứ?
Chẳng lẽ dưới lòng đất này còn có kho báu gi sao?
Hàn Tam Thiên mỉm cười, không để ý đến hai người
còn đang hoang mang, nói: “Việc này không nên chậm trễ, tốt hơn là nên khởi hành ngay bây giờ.”
“Nhưng lúc này bên ngoài đang là ngày tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ xuống thấp đến mức gần như khiến cho người ta phẫn nộ, một khi đi ra ngoài thì nháy mắt sẽ đông cứng thành một khối băng, ta sợ
rằng đến lúc đó còn chưa đào được kho báu thì
ngược lại chúng ta đã trở thành thức ăn rồi." Ông
lão khẽ nói.
"Không sao đâu." Hàn Tam Thiên cười nói.
Tuy rằng lúc này quả thực đang là ngày tuyết rơi dày đặc, đối với Hàn Tam Thiên mà nói tuyệt đối
không phải là chuyện tốt, nhưng ít nhất phong ấn trên đất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707577/chuong-3434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.