🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Lão phu tuyệt đối không phải xem người là loại ác nhân, nếu không, cũng sẽ không thỉnh chôn sống lão hủ. Thật ra, ở trong trong lòng lão hủ, người chính là thiếu niên anh hùng, có thể được người mai táng, lão hủ cũng coi như cả đời không hối hận."
"Nếu lão tiền bối không xem Hàn Tam Thiên là ác nhân, cần gì phải để Tam Thiên đi làm chuyện của
ác nhân chứ?" Hàn Tam Thiên cười khổ đáp lại nói.
"Đúng vậy, lão tiền bối, ngài cứu chúng ta, còn cho chúng ta chỗ dung thân tạm thời, chúng ta cảm kích còn không kịp, như thế nào lại làm chuyện mạo phạm?" Hạ Vi cấp bách vội vàng khuyên nhủ.


Tê Tê cũng gật gật đầu, lên tiếng khuyên nhủ: "Lão đầu, chuyện này thật sự không tốt, người làm gì vậy, có chuyện nói rõ ràng chẳng phải được rồi
sao?"
Lão đầu nhìn sang "Đất dẻo cao su" trên đỉnh đầu,
lại là thở dài than oán: "Nhưng cho dù các ngươi không giết ta, ta cũng sống không được bao lâu
nữa."
"Lão tiền bối, lời này giải thích thế nào?" Hàn Tam
Thiên nói.
"Huyết trùng là mồi nhử quan trọng dùng để câu cá quỷ ánh trăng, bây giờ, nếu không có huyết trùng nữa, đương nhiên cá quỷ ánh trăng cũng không
cách nào câu được, ở trong cực tuyết chi địa này

nếu như không có cả quỷ ánh trăng, so với chết lại có cái gì khác nhau đâu?" Lão đầu cười khổ.
Nghe nói như thế, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này mới nhớ tới, lão đầu đã từng nói, muốn câu cá quỷ ánh trăng, nhất định phải cần huyết
trùng.
"Cái này. ." Hàn Tam Thiên nhớ tới chuyện này, trong lúc nhất thời cũng không khỏi bỗng cảm giác
áy náy.
"Huyết trùng công kích ngươi, ngươi giết nó tự vệ, tất nhiên là không sai, cần gì áy náy." Lão đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn qua Hàn Tam Thiên an ủi.

"Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, làm sao lại không hổ thẹn?" Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, lúc trước chỉ nghĩ huyết trùng và lão mẫu trùng ác độc.
Đương nhiên chỉ nghĩ đến phải làm thế nào vĩnh tuyệt hậu hoạn, diệt cỏ tận gốc, nhưng nào có thể nhớ đến chi tiết nhỏ lúc trước đã nhắc đến.
Nhưng vô luận nói thế nào, đây đúng là sơ sẩy của Hàn Tam Thiên.
"Tam Thiên ca ca, dù sao trong cực tuyết chi địa cũng là vùng đất nghèo khổ, nếu không, ra chút tiền cho lão tiền bối, an bày cho hắn đến một nơi tốt đẹp?" Hạ Vi cũng nhìn ra Hàn Tam Thiên rầu rĩ
không vui, vội vàng nói khẽ.

Nghe nói như thế, Tê Tê cấp bách vội vàng gật đầu, đây đúng là biện pháp tốt.
Hàn Tam Thiên cũng có chút suy tư, tiền đối với anh
mà nói, đương nhiên không tính bất cứ vấn đề gì:
"Hạ Vi nói cũng đúng, như vậy đi tiền bối, ta xuất tiền, hoặc là ngài tìm một chỗ tốt tu sửa sinh sống, hoặc là ngài có thích nơi nào, ta mua một đại viện cho ngài."
"Lão đầu đã quen ở nơi này, đi đến địa phương khác, ngay cả sinh hoạt như thế nào cũng không biết." Lão đầu lắc đầu.
"Điểm này, lão tiền bối yên tâm, tự ta sẽ lưu lại đây
đủ tiền cho ngài, mời người hầu và bảo tiêu, bảo
đảm ngài một đời không lo." Hàn Tam Thiên chân

thành nói.
Lão đầu nghe vậy, đột nhiên cười ha ha, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Người trẻ tuổi, ta cứu người, chẳng qua chỉ cho người một chút cá quỷ ánh trăng, vật kia, ta đã từng đến chung quanh buôn
bản, cho dù hiếm lạ nhưng tuyệt đối không tính trân quý."
"Ngươi thật sự muốn dùng một số tiền lớn để báo đáp lại sao?"
Hàn Tam Thiên cười một tiếng, gật gật đầu: "Hàn Tam Thiên nếu nói ra được, đương nhiên làm được, vì biểu đạt thành ý..." Nói đến đây, trong tay Hàn Tam Thiên vừa khua múa, liền chỉ nghe soạt một tiếng rơi xuống đất, trong phòng hiện ra kim

quang, số lượng lớn châu báu lập tức như núi chồng chất trên mặt đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.