🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Chỉ có chính chúng ta mới hiểu được cả hai khác nhau ở đâu, nhưng đáng tiếc nha đầu Vi nhi kia, náo ra trò cười."
Vi nhi? Hạ Vi? !

"Quên giới thiệu, ta tên Hạ Nhiên, là tỷ tỷ của Vi nhi, hoặc là, là sư phụ của nàng." Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp mê
người, đẹp đoạt phách.
"Tỷ tỷ của Hạ Vi? Vậy nơi này là..."
"Nơi này là đào chi nguyên."
"Đào chi nguyên?" Hàn Tam Thiên nhướng mày,
anh nhớ rõ ràng, sau khi ăn vào miếng thịt mà nha
đầu Hạ Vi kia cho anh, rất nhanh liền độc hỏa công tâm, rồi mới hôn mê trong sơn động, làm sao trong chớp mắt lại đến nơi gọi là đào chi nguyên này rồi.
Vẫn có một chuyên nữa anh thân là van độc chi
vương, căn bản không thể trúng độc, làm sao lần này lại vẫn cứ trúng độc?
Nhìn xem Hàn Tam Thiên đầy bụng nghi vấn, Hạ Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó ngân châm trên tay nhẹ nhàng chạm vào trên mu bàn tay của Hàn Tam Thiên: "Ta biết thiếu hiệp có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà thiếu hiệp có thể chờ Hạ Nhiên thi châm xong hay không, Hạ Nhiên sẽ giải đáp."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên sững sờ, ngay tại thời điểm Hàn Tam Thiên do dự, Hạ Nhiên vừa cười mở miệng: "Dù sao thì phong ấn trong thể nội của thiếu hiệp không thể đợi được, cho dù thiếu hiệp người bách độc bất xâm."
Hàn Tam Thiên là lạ nhìn chằm chằm nàng, làm sao
nàng biết được những chuyện này của anh?
Nhưng cho dù có nhiều nghi hoặc, Hàn Tam Thiên vẫn ngoan ngoãn để nàng thi châm cho anh, để
màng mau chóng giải đáp.
Tay nàng thi châm rất nhanh, một lát sau đã châm vào trên người Hàn Tam Thiên mười tám đạo ngân châm, sau đó nàng cười nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Ta biết lúc này thiếu hiệp có rất nhiều nghi vấn, hiện tại, ta sẽ giải đáp từng cái một."
"Đào Chi Nguyên có hai loại bí dược, cũng chính là
hai loại dược mà người của Đào Chi Nguyên luôn
mang theo bên người, một là vô thường, hai là vô hoan, dược tính và công năng của hai loại này không đồng nhất, nhưng bộ dáng giống nhau."
"Nha đầu Vi nhi này, có lẽ là thời điểm hạ thuốc,
luống cuống tay chân, cộng thêm lúc đầu học nghệ
không tinh, bởi vậy trong quá trình hạ thuốc đã gây ra trò cười, xem vô hoàn thành vô thường mà sử dụng."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhíu mày: "Mặc dù ta cùng Hạ Vi cô nương chỉ mới quen, nhưng ta hẳn là không đắc tội nàng. Vì sao nàng lại muốn hạ dược ta?"
"Loại thuốc vô thường vốn đối với người và nàng đều có chỗ tốt, cho nên nàng cũng không có ác ý, chỉ là... Vô hoan lại không hẳn vậy." Nàng nhẹ giọng cười nói, trong mắt lại tràn ngập vẻ chân thành tha thiết.
Hàn Tam Thiên ngạc nhiên gật đầu, chí ít thì nha đầu này chỉ là hồ đồ, mà không phải ác ý, tối thiểu vẫn có thể khiến người ta tiếp nhận.
"Thật ra thuộc tính của vô hoan không phải là loại
độc có được bao nhiêu lợi hại, chỉ là một loại mê huyễn, sẽ khiến cho người nhiễm loại độc này rơi vào tình trạng nhân khí hơi thở hỗn loạn sinh ra ảo giác, dùng cái này thì sẽ có đầy đủ thời gian để chạy trốn, xem như một loại độc dùng để bảo mệnh."
"Nhưng..." Nói đến đây, chính Hạ Nhiên cũng cho rằng có chút buồn cười.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.