🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


"Nói không sai, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay lung tung, không thì đừng trách hai huynh đệ chúng ta không khách khí." Người áo đen cũng tức giận
TI
quát.

Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Ta cũng không có ý định nhúng tay."
Nghe nói như thế, đại mỹ nữ có chút khiếp sợ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nàng thật không nghĩ tới, một người đàn ông tướng mạo tốt như vậy thế mà là đồ vô tình bỏ đi.
Nhưng Hắc Bạch Song Sát lại cười ra tiếng, tối thiểu
tiểu tử này rất biết điều, ngay sau đó, người áo đen dùng một ánh mắt ra hiệu Hàn Tam Thiên có thể đi rồi.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, xoay người đi về phía bên cạnh.
Đại mỹ nữ phiền muộn vô cùng nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên, muốn nói lại thôi, nàng thật sự rất muốn mắng to Hàn Tam Thiên một câu, nhưng lúc này, Hắc Bạch Song Sát nhìn thấy Hàn Tam Thiên rời đi, đã cười tà từng bước một lần nữa tới gần đại
mỹ nữ, nàng căn bản không có thời gian và công phu đi mắng anh nữa.
Xoay người một cái, đại mỹ nữ vừa định trốn, người áo đen cũng đã ngăn cản ở trước mặt của nàng,
ra, một hai bàn tay to khác đã qua gắt gao kẹp lại tay của nàng.
Quay mắt nhìn một cái, người áo đen đang cầm một
cái tay khác của nàng cũng đồng dạng đang cười bị ôi.
"Hắc hắc, tiểu mỹ nữ, ngươi muốn đánh chúng ta a? Nhưng đánh là thân, mắng là yêu nha." Người áo
đen vô sỉ cười nói.
"Đến, ta để người yêu một cái." Người áo trắng một mặt hèn mọn nhẹ nhàng nâng tay của nàng hướng
về trên miệng của mình.
Đại mỹ nữ liều mạng muốn giãy giụa, bị hai người bắt lấy tay đã khiến nàng cực kỳ nổi nóng, bọn hắn
còn muốn giơ tay nàng lên đến trên miệng, nàng ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn.
"Ngươi càng giãy giụa, chúng ta càng hưng phấn." Người áo đen cười ha ha một tiếng, một cái miệng thúi cũng hướng về phía trên cổ trắng nõn của đại
mỹ nữ.
Đối mặt tả hữu giáp công, đại mỹ nữ đã thất thủ,
nhưng vào lúc này, một âm thanh không đúng lúc
lại vang lên.
Ba người gần như đồng thời đình chỉ động tác, theo
âm thanh nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này Hàn Tam Thiên vẫn chưa rời đi, trái lại tìm rồi khối đá lớn đặt mông ngồi xuống, rồi mới
cởi giày ra, âm thanh kia chính là do anh dùng chiếc giày vỗ lên trên phiến đá...
"Đường núi tất cả đều là đá vụn, trong giày có đá vụn rơi vào, ta phải bỏ nó ra ngoài, các ngươi không cần quan tâm đến ta, cứ tiếp tục..." Hàn Tam Thiên đầy ý cười không thèm để tâm nói...
vừa mới nói xong, bên trong ánh mắt quái dị của ba người này, tên ngốc Hàn Tam Thiên lại cúi đầu phối hợp cầm giày tiếp tục vỗ.
Giống như hết thảy mọi việc ở đây đều không liên quan đến anh.
Nhưng cử động này của anh lại làm cho Hắc Bạch Song Sát bên cạnh trong lúc nhất thời không thể hiểu được, anh nói anh không giúp đỡ, thì thật sự từ đầu tới đuôi không hề ra tay, kêu anh ngoan ngoãn biến đi thì anh cũng đã ngoan ngoãn đi rồi.
Nhưng nếu như nói anh không xen vào chuyện bao đồng thì bây giờ anh lại ở ngay bên cạnh làm cái
chuyện kia, cho dù hai người từ đầu đến đuôi đều là
đại lưu manh, trong lúc nhất thời cũng cực kỳ xấu
hổ, không hạ thủ được.
Đại mỹ nữ càng tức giận đến mức trên ngực lên xuống chập trùng, từng gặp qua những kẻ nhát gan, nhưng một tên vừa nhát gan vừa không biết xấu hổ như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.