🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nàng có hơi gầy gò, nhưng mà con gái của người tặng thức ăn do người dùng tâm tự
mình làm ra, hôm nay khẩu vị của nàng không tồi, e là sau khi rời khỏi hoang mạc chi giới thì có thể béo thêm một vòng." Tần. Sương nhẹ giọng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nâng bình trà lên rót đầy cho Tần sương, tiếp theo cười nói: "Không phải bởi vì Tô tiểu thư"
"Ta chưa hề đề cập qua vị tiểu thư kia." Tần Sương cười, bưng lên chén trà vừa rót đầy, uống vào một chút.
Đối với Hàn Tam Thiên, đương nhiên Tần sương hiểu rõ, loại chuyện ngoại tình tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người anh, hoặc là nói, Tần Sương vẫn rất tự tin, ngay cả nàng cũng không thể khiến Hàn Tam Thiên thay lòng đổi dạ, huống chi là người khác?
"Trong thiên thư có người sao?" Tần Sương bỗng nhiên thay đổi chủ đề.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, kỳ quái về chủ đề của Tần Sương, nhưng còn chưa mở miệng, Tần Sương đã chặn Hàn Tam Thiên: "Ta nói, không phải chúng ta."
Hàn Tam Thiên sững sờ, nhưng lập tức nhẹ gật đầu, Tần sương sư tỷ dĩ nhiên là người mà anh tín nhiệm, chỉ là anh không rõ ràng vì sao nàng đột nhiên có câu hỏi này, hoặc là nói nàng làm thế nào phát giác.
"Chúng ta đã ngây ngốc ở bên trong thiên thư một đoạn thời gian rất dài, toàn bộ thiên
thư có một đoạn thời gian rất dài trở nên cực kỳ nóng, cho dù tất cả chúng ta liên thủ vận khí chống cự, cuối cùng khó chống đỡ kết quả bị hòa tan."
"Nhưng vào thời khắc mấu chốt, giữa không trung thiên thư đột nhiên xuất hiện một làn sương mù màu trắng cực kỳ to lớn, cũng nhờ sự tồn tại của làn sương mù này, nhiệt độ cực nóng muốn lấy mạng cuối cùng mới hạ thấp, chúng ta mới có thể miễn cưỡng từ trong nguy hiểm đi ra ngoài."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên vỗ đầu một cái, thầm mắng mình.
Mặc dù trong thiên thư có động tiên khác, nhưng bản thể của thiên thư từ đầu đến cuối đều ở trên người anh, thời điểm anh bị lửa vây quanh, mặc dù loại bảo vật thiên thư này không bị nóng chảy, nhưng nhiệt độ bên trong...
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên hối tiếc không thôi, nhất thời vậy mà lơ là sơ suất, xem nhẹ chuyện quan trọng như thế.
Còn về chuyện Tân Sương nói tới người này, Hàn Tam Thiên tin tưởng đây cũng là tên kia trong thiên thư mắt thấy người và thú đứng trước nguy hiểm, thời khắc mấu chốt xuất thủ giúp anh, bằng không mà nói, hậu quả
không thể tưởng tượng.
"Nhưng ta luôn cảm thấy người này cũng không phải là huyễn thể trong thiên thư, mà là... một người khác. Bởi vì khí tức của sương trắng và khí tức bên trong thế giới bát phương hoàn toàn khác biệt." Tần Sương lắc đầu.
"Một người khác?" Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhíu mày.
Trong thiên thư, trừ Bát Hoang Thiên Thư ra thì bất kỳ người nào vật vào đều là do anh mang vào, trừ cái đó ra, không có người nào nữa, nhưng bây giờ Tần sương lại nói có
người khác?
Chuyện này sao lại có khả năng?
"Luồng khí tức sương trắng kia..." Nói đến đây, Tần Sương đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn qua Hàn Tam Thiên: "Giống như đã từng quen biết."
"Ngươi còn nhớ rõ, đỉnh núi Kỳ Sơn không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.