🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phương Biểu âm hiểm cười cười, sau đó nhìn Lục Nhược Tâm cung kính vô cùng, thi lễ một cái: "Đa tạ Lục tiểu thư giúp ta giải quyết nỗi lo này."
"Sài Vinh là người giết, không liên quan gì đến ta, từ đầu đến cuối ta đều chưa từng động tay." Lục Nhược Tâm nói đến đây, lạnh giọng cười một tiếng: "Cho nên, ngươi không cần cảm ơn ta."

Phương Biểu sững sờ, nhưng lập tức vẫn vui vẻ gật đầu, là do ai giết có quan trọng không? Không quan trọng.
Quan trọng chính là ngọc bảng châu hiện
tại thuộc về Phương Biểu hắn.
Chẳng qua là Phương Biểu muốn lấy được ngọc bằng châu, Lục Nhược Tâm ra tay giúp đỡ thì làm sao lại không thu một cái giá tương ứng? Thời điểm hắn cầm kiếm cắm vào trên thân Sài Vinh, hắn cũng đã chú định phải vĩnh viễn nhảy xuống thuyền của Lục Nhược Tâm.
"Giết chết tiền bối đức cao vọng trọng của hoang mạc chi giới, nếu để cho người trong hoang mạc chi giới biết được. ." Lục Nhược Tâm cười lạnh, âm trầm nhìn qua Phương Biểu.
"Nhưng mà hai nhà Phương Lục giao hảo tốt như vậy, đương nhiên, ta sẽ giúp người giữ kín bí mật này." Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tầm nhìn về phía Lưu Đào và người nhà họ Lưu, còn có mấy vị quý nhân khác của hoang mạc chi giới, nhà họ Phương còn chưa tiễn mấy vị khách quý này, còn có một đám tôi tớ.
Phương Biểu gật đầu, nhìn về phía Lưu Đào, một giây sau, mang theo trưởng lão nhà họ Phương trực tiếp đi về phía những người khách quý kia và các tôi tớ hạ đẳng.
Khi tiếng kêu thảm trong điện vang lên, máu tươi bắn tung tóe bốn phía, sau đó hết
thảy lại trở về yên lặng.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên làm sao biết Hoang Mạc Chi Thành đã phát sinh sự kiện đẫm máu, khi trời chiều rơi xuống, hoang mạc chi địa tiến vào ban đêm càng thêm nóng bức.
Mà bên trong thuyền hoa.
Hàn Tam Thiên chậm rãi ở trên giường mở mắt ra. ..
Hàn Tam Thiên bật dậy từ trên giường, mở của một đường đi thẳng lên boong thuyền, nhìn hoang mạc chi địa ở phía xa đen như bóng đêm, sau đó, chậm rãi ngồi xuống trong lầu các, đang muốn đưa tay rót cho mình chén trà, một cánh tay ngọc cũng đã đưa qua, nâng bình trà lên chậm rãi rót một chén cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Sư tỷ."
"Lo lắng có biến sao?" Tần Sương nói, cũng rót cho mình một chén, ngồi ở bên hông Hàn Tam Thiên, cũng ngắm nhìn bốn phía, trừ bầu trời sao óng ánh ra thì làm gì có gì đáng ngờ?
Hàn Tam Thiên nhấp một ngụm trà, cười cười không nói lời nào.
Tần Sương kỳ quái nhìn tên tiểu tử này, chờ đáp án của anh.
"Chỉ là tinh thần có chút không tập trung." Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, nhìn về phía Tần Sương: "Nhìn người tâm tình không tệ, đã xin thứ lỗi với Nghênh Hạ rồi sao?"
Tần Sương gật gật đầu, băng sơn mỹ nhân vào lúc này mới hơi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Áy náy đọng lại ở trong lòng thật lâu, khi thật sự nói ra, được người trong cuộc tha thứ, loại cảm giác này đương nhiên như trút được gánh nặng, thậm chí cảm giác bầu trời trên đỉnh đầu cũng trở nên sáng tỏ thêm mấy phần.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, gật gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.