🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chưa hề cảm thấy rượu nào say lòng người như thế." Tô Nhan đặt chén xuống, nhẹ nhàng mà cười.
Không phải người say rượu, mà là trong lòng người ở đây, người đã say lòng người, chỉ là Tô Nhan làm sao có thể mở miệng nói ra được. Điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là trân quý khoảng thời gian ở chung khó có được này của một mình nàng và Hàn Tam Thiên.

Mà lúc này Phương Biểu chào hỏi qua. khách khứa xong, tâm tình có chút buồn. bực và phức tạp, hướng về phía gian phòng
ngoài cùng bên phải tiền điện bước nhanh. tới.
Khi hắn dừng chân ở ngoài cửa phòng đang đóng ở trước đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn
bảng hiệu trên đại điện một cái, dứt khoát đẩy ra cửa lớn nặng chừng ngàn cân.
Mà lúc này bên trong...
Mà lúc này ở bên trong, các loại âm thanh ầm ầm không dứt dội vào trong tai, vừa vào trong đó, liền có thể nhìn trộm thấy được rằng bên trong điện này thật ra không có phòng ốc hay phòng khách gì cả mà chỉ có một cái hố sâu vô cùng to lớn.
Đi tới bờ hố, dưới đáy sâu chừng hơn hai mươi mét, có các loại thiết bị, một đám công nhân đang bận rộn khí thế ngất trời ở dưới đáy, mà ở vị trí trung tâm nhất, một đầu thuyền lớn cơ bản đã thành hình, chỉ còn một chút linh kiện cơ sở đang được lắp đặt.
"Gia chủ."
Rất nhanh, công nhân ở dưới đáy phát hiện Phương Biểu đứng ở rào chắn, nhao nhao dừng lại công việc trong tay, sau đó quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến gia chủ."
Phương Biểu mỉm cười, khoát tay áo: "Đều tiếp tục làm việc đi."
"Vâng." Đám người gật gật đầu, quay người lại tiếp tục làm việc trong tay.
Nhẹ nhàng tựa ở phía trên cột buồm, Phương Biểu nhíu mày thật chặt, vừa rồi Lục
Châu tìm hắn, thúc giục hỏi chuyện thuyền hoa, lúc này mới khiến Phương Biểu đột nhiên nhớ đến đồ vật sắp bị hắn lãng quên. Chiếc thuyền hoa này là Tô Nhan nhờ hắn. chế tạo cho bằng hữu, lúc đầu, lấy quan hệ của hai nhà Phương Tô, chế tạo một chiếc thuyền hoa nho nhỏ chỉ là một cái nhấc tay, đương nhiên Phương Biểu cũng chưa đem việc này để ở trong lòng.
Nhưng theo bây giờ sự tình ngày càng sáng tỏ, Phương Biểu không thể không bắt đầu hoài nghi, chiếc thuyền hoa này có thể nào thật ra là Tô Nhan nhờ hắn chế tạo cho Hàn Tam Thiên hay không?
Nhưng thuyền hoa thì không giống, đây là phương tiện giao thông, mà muốn phương tiện giao thông mang ý nghĩa gì chứ, là Băng Thần muốn rời khỏi nơi này.
Hiển nhiên, đây là tình huống mà Phương Biểu không nguyện ý nhìn thấy nhất, đối với nhà họ Phương mà nói, bây giờ Phương Khôn đã không còn, thậm chí thánh nữ có thể vì nhà họ Phương sinh ra Chân Thần cũng bị Hàn Tam Thiên lấy đi.
Cho nên, tương lai của nhà họ Phương gần như cũng không còn, khả năng duy nhất còn lại chỉ có một Bằng Thần này thôi.
Nhưng nói đi phải nói lại, cho dù đúng như hắn sở liệu, thuyền hoa này là cho Băng Thần, vậy chính hắn lại có thể phản đối sao? Tựa như vừa mới nói, nhà họ Phương đã không có chỗ dựa rồi, càng không có khả năng ở trong giai đoạn mấu chốt này đắc tội Băng Thần.
Làm cũng khó, nhưng không làm cũng khó.
Đây cũng là nguyên nhân khiến bây giờ Phương Biểu nhíu chặt lông này, không có cách nào khả thi.
"Ai." Phương Biểu thở dài một tiếng, lúc đầu hết thảy đều tốt đẹp, làm sao bây giờ lại biến thành thế bị động như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.