🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chờ nhà họ Phương chế xong thuyền hoa, người có thể tiến chúng ta một đoạn đường." Tô Nhan nói.
"Tiễn các ngươi một đoạn đường?" Hàn Tam Thiên khẽ chau mày, không hiểu rõ lắm. ý tứ của nàng.

"Chúng ta muốn đến Phần Cốt Chi Thành, người không phải cũng muốn một đường đi
về hướng bắc sao? Ngươi có thể tiện đường mang theo bọn ta một đoạn, đến lúc đó ta có thể tìm lý do nói với nàng là thuyền hoa của ta bị hư rồi." Tô Nhan đáp.
Nghe nói như thế, lông mày Hàn Tam Thiên càng nhíu chặt hơn: "Phần Cốt Chi Thành? Các ngươi đi đến nơi này làm gì?"
Phần Cốt Chi Thành chính là lãnh địa trung tâm nhất của ma tộc, cũng là chỗ nguy hiểm nhất trong toàn bộ ma tộc, Tô Nhan đến chỗ kia đã đủ kỳ quái rồi, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng muốn đi, điểm này, Hàn Tam Thiên thật sự không hiểu nỗi.
Sẽ không phải là do anh ảnh hưởng, cho nên nàng bị ma tộc uy hiếp chứ?
Cho dù lo lắng này xem ra có chút không thể tưởng tượng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại tựa hồ có chút hợp tình lý.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lo lắng như thế, Tô Nhan chỉ cười nhạt một tiếng: "Điểm này, không nhiều lời với người, ngươi cũng không cần hỏi lại, được không?"
"Thế nhưng người cũng biết Phần Cốt Chi Thành là nơi thế nào đúng chứ, ta chỉ là lo lắng cho an toàn của các ngươi."
"Ta đã điều động Tam đại trưởng lão của nhà họ Tô đến đây, bọn hắn sẽ theo ta cùng lên đường, vấn đề an toàn người không cần lo lắng." Tô Nhan nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, nếu Tô Nhan không nguyện ý nhiều lời, anh cứ bức bách cũng không tốt, huống hồ, Tô Nhan chỉ biết anh đi đến hướng bắc, lại không biết thật ra anh cũng muốn đi đến Phần Cốt Chi Thành, đến lúc đó chỉ cần anh ẩn nấp làm việc, thì cũng có thể từ trong bóng tối bảo vệ bọn họ.
"Được, việc này nếu người không muốn nói, ta sẽ không chủ động đề cập đến nữa."
Hàn Tam Thiên đồng ý.
Tô Nhan miễn cưỡng gạt ra một dáng vẻ tươi cười: "Nếu ta giúp người được một chuyện lớn như thế, chẳng lẽ ngươi lại dùng rượu thừa này chiêu đãi ta sao?"
Hàn Tam Thiên lúc này nở nụ cười, mấy bước vọt đến cửa, mở cửa phòng, nói với Tê Tê đi chuẩn bị chút thịt rượu tới.
Tê Tê là lạ liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên mang nụ cười trên mặt trong lúc nhất thời trong lòng phiền muộn vô cùng, lão tử nói với người nửa ngày cũng không thấy người thay đổi cảm xúc tốt lên, Tô tiểu thư người
ta vừa vào mới bao lâu, người lại giống như biến thành một người khác vậy.
Quan trọng nhất chính là khi ánh mắt Tê Tê nhìn về phía Tô Nhan lại vô ý phát hiện dây thắt lưng trên người Tô Nhan có phần lỏng,
mà Tô Nhan thấy Tê Tê nhìn về phía quân. áo trên người nàng thì gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi phấn hồng, Tê Tê hèn mọn. lập tức a một tiếng, tự có lý giải của riêng mình.
Không bao lâu sau, tên ngốc này cầm theo hai ba vò rượu trở về, phía sau có vài hạ nhân cầm khay bưng món ăn, đem đồ ăn và rượu đặt lên bàn, Tê Tê kéo cánh tay Lục
Châu, lui ra ngoài.
Trong phòng, rất nhanh liền chỉ còn lại Hàn Tam Thiên và Tô Nhan, Hàn Tam Thiên sao lại không biết hành vi hèn mọn sau lưng của Tê Tê, nhưng mà anh làm người trong sạch, Hàn Tam Thiên gia chén rượu lên, kính Tô Nhan: "Chén rượu này là để tỏ tâm ý."
Tô Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng giơ chén rượu lên, che mặt uống vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.