🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nếu như không có hắn, ta ngay cả một phút đồng hồ cũng không sống nổi." Tô Nghênh Hạ thương tâm mà nói.
"Đã như thế, vậy hắn cầu hôn ngươi, sao ngươi lại." Tô Nhan không hiểu.

Tô Nghênh Hạ không trả lời ngay, khóc không biết bao lâu sau, chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người vẫn không cầm được nức nở: "Tô tiểu thư, ta xem ra đến người cũng rất
thích Tam Thiên, đúng không?"
Tô Nhan có một chút do dự và xấu hổ, nhưng nhất cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thích đến trình độ nào?"
Đối mặt với vấn đề này, Tô Nhan càng thêm xấu hổ, cuống quít giải thích: "Tô cô nương, người sẽ không phải bởi vì ta và Tam Thiên mà ghen chứ? Cho dù ta thích hắn không sai, nhưng không dối gạt cô, Tam Thiên sớm đã cự tuyệt ta, cũng nói rõ với ta là hắn đã có người mình thích, chỉ là, khi đó ta cũng không biết là ngươi."
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, một đôi mắt đẫm lệ nhìn qua Tô Nhan, hiển nhiên, đang đợi đáp án của nàng.
Sắc mặt Tô Nhan có chút rủ xuống: "Ta rất thích hắn, nếu như nhất định phải nói rõ là trình độ nào, thì có lẽ là đạo nghĩa không thể chùn bước."
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu: "Thật ra vào trước kia, ta cũng giống như người, thích hắn vượt qua hết thảy bản thân mình, như lời người nói, đạo nghĩa không thể chùn bước."
"Thế nhưng Tô tiểu thư, đạo nghĩa không
thể chùn bước lại thật sự là yêu hắn sao?"
Tô Nhan vội la lên: "Tô cô nương..."
"Cũng giống người bây giờ, lại để chuyện đạo nghĩa không thể chùn bước chen vào, phá hư mỹ hảo của chúng ta sao?" Tô Nghênh Hạ nhìn qua Tô Nhan.
Tô Nhan trầm mặc, lắc đầu: "Sẽ không, ta chỉ hi vọng hẳn hạnh phúc, mà không phải trơ mắt nhìn hắn."
"Chuyện này là đúng, ngay cả Tô tiểu thư ngươi cũng sẽ nói yêu một người là hi vọng
hắn hạnh phúc, vậy Nghênh Hạ tự nhận so với người càng yêu Tam Thiên hơn, làm sao ta lại có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ chứ?"
"Tô cô nương, người đang lo lắng độc vô căn trong người ngươi sao?" Tô Nhan vội la lên.
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, lại lắc đầu: "Đây chỉ là một mặt, giống như lời người nói, căn bản độc vô căn không có giải dược, lúc này ta không chỉ không thể cho Tam Thiên bất kỳ vật gì, trái lại chỉ làm liên lụy hắn. Nhưng nhiều hơn thật ra là chúng ta cùng nhau đi đến hôm nay đã gặp phải rất nhiều khó khăn."
"Vì hắn ta ngay cả chết còn không sợ, nhưng không có nghĩa là ta có thể an tâm để hắn cùng ta chịu những tra tấn này. Tô tiểu thư, ngươi cũng là nữ nhân, người cảm thấy Hàn Tam Thiên hắn như thế nào?"
"Mặc dù ta hiểu hắn không nhiều, nhưng mấy ngày ở chung thì cũng có chỗ nhận biết." Nói xong, Tô Nhan nhẹ nhàng ngắm nhìn Tô Nghênh Hạ, gặp thần tình nghiêm túc của nàng, hết sức chăm chú, khẽ cắn môi, thẳng thắn: "Với ta mà nói, hắn là người hoàn mỹ mà ta tha thiết ước mơ. Tính cách khiêm tốn lại hữu lễ, làm người cũng chính
trực sảng khoái, còn tướng mạo và bản lĩnh càng là nhân trung long phượng, độc nhất vô nhị."
Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng gật đầu, có lẽ người khác khích lệ người trong lòng của mình là chuyện đáng mừng, cho nên dù lúc này trong mắt ngậm nước mắt, nhưng vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Đúng vậy, Tam Thiên hắn chính là ưu tú như thế quan trọng nhất chính là hắn vẫn có phẩm chất."
Vừa dứt lời, hai người nữ gần như đồng thời thốt ra: "Chung tình."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.