🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một câu chôn cùng này khiến đám người nhà họ Phương kinh hãi vô cùng, cuống quít nhao nhao quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên sững sờ, trái lại cười một tiếng: "Gia chủ nhà họ Phương làm sai chỗ
nào chứ, trái lại là Hàn Tam Thiên, khiến gia chủ nhà họ Phường mất đi con trai yêu quý, cảm thấy sâu sắc áy náy mới phải."

Nghe Hàn Tam Thiên nói, Phương Biểu thở dài ra một hơi, hắn biết Hàn Tam Thiên sẽ không khai đao với nhà họ Phương, tối thiểu thì hắn tự tay giết Phương Không
Nhìn xem Phương Biểu đứng dậy, trong mắt Hàn Tam Thiên cũng hiện lên một tia âm lãnh, hổ độc còn không ăn thịt con, nhưng tên Phương Biểu này nhìn như đôn hậu, nhưng nội tâm căm hận, ra tay cay độc.
"Phương Tuấn." Phương Biểu đứng dậy, sau
đó nhẹ giọng quát một tiếng.
Phương Tuấn tranh thủ thời gian chạy tới, có chút xoay người, rồi mới nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn Hàn Tam Thiên một chút, nói: "Gia chủ, có."
"Đem thi thể của nó xuống dưới, cho chó ăn."
"Vâng." Phương Tuấn gật gật đầu, trong tay giương lên, gọi vài người tới, khiêng thi thể Phương Khôn trên mặt đất đi.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên chậm rãi nhìn về
phía thi thể Phương Khôn bị khiêng đi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, Phương Biểu ngẩng đầu nhìn về phía anh, lúc này anh mới đột nhiên thu hồi nụ cười này, khôi phục như thường: "Đúng rồi, gia chủ nhà họ Phương, phiền ngài chuyện chút được chứ?"
"Băng Thân mời nói."
"Ta muốn kết hôn." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Hå?"
"Tận dụng cơ hội ở đây đang có ngàn vạn khách khứa, tận dụng hết thảy những gì nhà họ Phương đã chuẩn bị, Hàn Tam Thiên mượn hoa hiến Phật, đương nhiên, những gì khiến người hao tổn thì ta có thể đền bù." Hàn Tam Thiên cười nói.
Cửu biệt thắng tân hôn, huống hồ, gần đây trải qua đủ loại chuyện đã khiến Hàn Tam Thiên không rõ, lúc này trong lòng Tô Nghênh Hạ đang suy nghĩ như thế nào?
Anh muốn thông qua loại phương thức này xem như một loại đền bù, cũng là một loại hành động chứng minh tâm ý ngay trước ngàn vạn người.
"Ôi ôi, Băng Thần cần thì tất nhiên là vinh hạnh cho nhà họ Phương ta, còn cần gì đền bù?" Phương Biểu tranh thủ thời gian khom lưng mà nói: "Có thể vì Băng Thần cống hiến sức lực, Phương mỗ cầu còn không được."
Được Phương Biểu gật đầu cho phép, Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
Hàn Tam Thiên đã biết tâm ý của Tô Nghênh Hạ thì làm sao Tô Nghênh Hạ lại không biết ý đồ của Hàn Tam Thiên? Có được phu quân như thế, đời này còn gì tiếc nuối?
Nhưng hiển nhiên điều khiến Hàn Tam Thiên cũng không rõ chính là, lúc này những gì đọng lại trong nội tâm Tô Nghênh Hạ thật ra cũng không phải là Hàn Tam Thiên yêu hay không yêu nàng, càng nhiều hơn chính là một loại tự ti.
Một loại cảm giác tự trách thật sâu trong lòng vì đã liên lụy Hàn Tam Thiên được hình thành.
Bởi vì chính nàng rất rõ ràng, nàng rất thích Hàn Tam Thiên, bởi vậy, mới nhất định phải vì anh cân nhắc nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Tô Nghênh Hạ miễn cưỡng gạt
ra một dáng vẻ tươi cười, hướng về phía Hàn Tam Thiên khẽ lắc đầu.
Hàn Tam Thiên lập tức nhướng mày, vội la lên: "Nghênh Hạ?"
"Tam Thiên, không cần phiền phức như vậy." Tô Nghênh Hạ cười một tiếng, nói xong, nàng quay người hướng về phía hậu viện bước nhanh mà đi.
Nhìn qua bóng lưng Tô Nghênh Hạ rời đi, trong lòng Hàn Tam Thiên đột nhiên dâng lên một nỗi buồn, mờ mịt luống cuống sững sờ tại chỗ.
Lại nhớ tới hai lá thư tuyệt bút vô tình của Nghênh Hạ, cho dù kiên định như Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không khỏi cảm thấy nhiều thêm một phần bị thương, cũng có thêm mấy phần bàng hoàng.
Chẳng lẽ, Nghênh Hạ thật sự chán ghét anh rồi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.