Một câu chôn cùng này khiến đám người nhà họ Phương kinh hãi vô cùng, cuống quít nhao nhao quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên sững sờ, trái lại cười một tiếng: "Gia chủ nhà họ Phương làm sai chỗ
nào chứ, trái lại là Hàn Tam Thiên, khiến gia chủ nhà họ Phường mất đi con trai yêu quý, cảm thấy sâu sắc áy náy mới phải."
Nghe Hàn Tam Thiên nói, Phương Biểu thở dài ra một hơi, hắn biết Hàn Tam Thiên sẽ không khai đao với nhà họ Phương, tối thiểu thì hắn tự tay giết Phương Không
Nhìn xem Phương Biểu đứng dậy, trong mắt Hàn Tam Thiên cũng hiện lên một tia âm lãnh, hổ độc còn không ăn thịt con, nhưng tên Phương Biểu này nhìn như đôn hậu, nhưng nội tâm căm hận, ra tay cay độc.
"Phương Tuấn." Phương Biểu đứng dậy, sau
đó nhẹ giọng quát một tiếng.
Phương Tuấn tranh thủ thời gian chạy tới, có chút xoay người, rồi mới nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn Hàn Tam Thiên một chút, nói: "Gia chủ, có."
"Đem thi thể của nó xuống dưới, cho chó ăn."
"Vâng." Phương Tuấn gật gật đầu, trong tay giương lên, gọi vài người tới, khiêng thi thể Phương Khôn trên mặt đất đi.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên chậm rãi nhìn về
phía thi thể Phương Khôn bị khiêng đi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, Phương Biểu ngẩng đầu nhìn về phía anh, lúc này anh mới đột nhiên thu hồi nụ cười này, khôi phục như thường: "Đúng rồi, gia chủ nhà họ Phương, phiền ngài chuyện chút được chứ?"
"Băng Thân mời nói."
"Ta muốn kết hôn." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Hå?"
"Tận dụng cơ hội ở đây đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707213/chuong-3070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.