🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thiên lao.
Một chữ này đối với người nhà họ Phương hoặc là đối với lão tiền bối như Sài lão tiên sinh mà nói, ngụ ý là gì đã không cần nhiều

Lừa gạt. ..
Hai chân Phương Biểu mềm nhũn, thân thể không tự chủ được ngã về phía bàn gỗ, đẩy lui cái bàn về sau mấy mét.
Nhưng lúc này hắn đã không thể quản những chuyện này, thậm chí ngay cả những
người tôi tớ cũng quên mất đi đến nâng đỡ hắn.
Đây chính là nơi giam giữ những người hùng ác nhất, đồng thời, cũng mang ý nghĩa là người bị giam ở thiên lao sẽ gánh chịu hoàn cảnh ác liệt nhất.
Nếu là người bình thường cũng thôi đi, tại sao...
Tại sao nhất định cứ phải là Băng Thần?
"Nhìn xem chuyện tốt mà các ngươi làm." Bên kia, Sai lão tiên sinh sau khi kinh hoàng
xong thì giận tím mặt.
Cho dù hắn và Băng Thần không hề có quen biết gì, nhưng thân là người của hoang mạc, ủng hộ Băng Thần là điều khắc cốt trong lòng, bây giờ nghe nói Băng Thần bị giam giữ ở loại địa phương kia, làm sao có thể không giận?
Phương Biểu bị một tiếng quát này khiến chân cẳng càng thêm nhũn ra, liên tục lào đảo mấy cái, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đúng vậy, nhà họ Phương của hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
"Còn con mẹ nó thất thần làm gì? Cứu người đi." Sài lão giận mắng một tiếng, lúc này vô cùng lo lắng xông ra ngoài.
Phương Biểu sững sờ, liếc mắt nhìn mấy người ngục tốt, phân phó một tiếng: "Đưa vị công tử này về phòng ở hậu viện nghỉ ngơi, các ngươi hầu hạ tốt cho ta, nghe rõ chưa?"
Một giây sau, Phương Biểu cũng mang theo một đám người hầu tranh thủ thời gian xông ra ngoài, theo sát bước chân Sài Vinh.
Ra khỏi nhà tù, theo đường hẹp quanh co, một nhóm người đi vào chỗ sâu nhất, trong đêm gió mát, mấy người cũng không vận
động nhiều nhưng lúc này ai cũng đổ đầy mồ hôi.
"Trong thiên lao có sạch sẽ hay không?" Sài lão tiên sinh vừa đi vừa vội vàng hỏi.
"Sạch sẽ?" Phương Biểu càng sững sờ, bình thường bên trong phòng giam không thể nói là sạch sẽ, thiên lao này càng không cần suy nghĩ nhiều, nhưng hắn suy tư một chút, Phương Biểu hình như phát hiện, Sài lão tiên sinh nói sạch sẽ là có ám chỉ gì khác.
Nhưng gần như cân nhắc đến những ám chỉ khác, sắc mặt Phương Biểu đã thay đổi. càng thêm trắng bệch: "Kẻ giết chóc, còn... còn sống."
"Cái gì?" Sài lão giật mình, cưỡng chế tức giận trong lòng.
"Nhưng mà Sài lão ngài yên tâm, mặc dù kẻ giết chóc còn sống, nhưng ta đã sớm phái người dùng bốn cái khóa lớn khóa hắn lại, nếu không có chìa khoá của nhà họ Phương ta thì hắn tuyệt đối không thể trốn thoát."
"Như thế còn tốt, tối thiểu người vẫn còn không tính là lão hồ đồ." Sài lão gật gật đầu, chỉ là vừa đi hai bước, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì: "Chìa khóa của nhà họ Phương... ngoại trừ ngươi, còn có người khác có
không? Ví dụ như con của ngươi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.