"Nhìn xem chuyện tốt các ngươi làm ra." Sài lão tiên sinh chửi nhỏ một tiếng, tranh thủ thời gian vô cùng lo lắng vọt tới.
Sau đó, hắn dùng một tay đẩy ngục tốt ra, rồi mới cung kính đỡ lấy tê tê: "Thiếu hiệp, ngài... sao ngài lại ở đây?"
Ở phía bên kia, Phương Biểu vừa chấn kinh xong bị Sài lão mắng tỉnh, cũng đột nhiên ý thức được đã gây ra sai lầm lớn, cũng hốt hoảng tranh thủ thời gian nghênh đón, nhưng đã có Sài lão nâng tê tê, Phương
Biểu sáng suốt cũng chưa vẽ vời thêm chuyện, mà trực tiếp xông qua, một cước trực tiếp đạp ngục tốt té xuống đất.
"Các ngươi thật là to gan, là khách của nhà họ Phương lại dám đối xử như thế, dám lười biếng như thế, ta muốn các người chết không yên lành, người đâu." Phương Biểu tức giận quát một tiếng.
"Có."
"Giải hắn xuống chặt làm tám khúc, rồi ném cho chó ăn." Phương Biểu lạnh giọng quát một tiếng.
Gây ra chuyện lớn thế này, trấn an là một mặt, giải hạn cho khách cũng là một mặt, mấy tên ngục tốt xui xẻo đương nhiên là kẻ thứ nhất bị khai đao.
Mấy ngục tốt nghe xong lời này lập tức dọa ngốc, nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Đừng mà, gia chủ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta..."
"Oan có đầu nợ có chủ, mấy người này chỉ canh giữ ngục giam, liên quan gì đến bọn hắn?" Tê tê lúc này hơi mở miệng.
Nghe tê tê nói, Phương Biểu rõ ràng hơi sững sờ, thầm nghĩ trong lòng một tiếng
hỏng bét, biết tràn diễn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707165/chuong-3022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.