🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đã là lúc nào rồi mà còn nhắc đến cái hôn lễ thối tha đó nữa.
Đúng vậy, đại hôn này đối với Phương gia mà nói quả thực cũng vô cùng quan trọng.
Nhưng cũng phải xem đang so sánh với ai!

Nếu như là so sánh với Băng Thần, vậy thì nó là cái thá gì cơ chứ?
Nó chính là đại diện cho tương lai của nhà họ Phương!
Nhưng Băng Thần thì khác, ngài ấy đại diện cho hiện tại:
Nếu ngài ấy đột ngột biến mất, hiện tại của Phương gia lạc quan thế nào được?

Đúng vậy, tuyệt đối sẽ không bị quan, nhưng ít nhất là cũng không tốt đến mức khiến cho Sài lão tiên sinh nhận Phương Khôn làm đồ đệ.
Mặc dù Sài lão tiên sinh chưa từng nói rằng
không có Băng Thần thì sẽ không thu nhận Phương Khôn, nhưng đối với một người đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như Phương Biểu, sao lại có thể không hiểu được mức độ quan trọng của vấn đề cơ chứ? Nếu như Sài lão tiên sinh thật sự không phải vì mối quan hệ giữa Băng Thần và nhà họ Phương thì trước khi tham dự đại hôn đã trực tiếp bày tỏ ý định thu nhận đồ đệ luôn rồi, tại sao phải đợi đến khi Băng Thần đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Phương mới bắt đầu đề cập tới vấn đề này?!
Sài Vinh chẳng qua là nhìn thấy thế lực mạnh mẽ hiện tại và triển vọng tương lai của Phương gia.
Nhưng nếu Thần Bằng không còn nữa, vậy thì Phương gia của ông ta có còn hiện tại không?
Không, sẽ không, Phương gia sẽ chỉ còn một tương lai triển vọng mà thôi!
Con người không sợ rằng không có hy vọng, điều đáng sợ nhất là khi đã nhìn thấy hy vọng rồi mà sau đó lại biến mất, mà hiển nhiên là bây giờ Phương Biểu đang phải trải qua loại sợ hãi này!
“Vâng, con hiểu rồi, con sẽ dẫn người tiếp tục tìm kiếm Bằng Thần” Phương Khôn hơi khom người hành lễ, sau đó vội vàng dẫn
người đi ra ngoài.
Nhưng mới đi được nửa chừng thì Phương Biểu lại đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút!"
“Cha còn có gì dặn dò sao?" Phương Khôn quay lại, nghi hoặc hỏi.
“Ta nghe đám nô tì nói trong bữa tiệc thấy ngươi áp giải hai người vào đại lao, có đúng vậy không?" Phương Biểu hỏi.
Thân là Thành chủ, Phương Biểu đường nhiên có rất nhiều cơ sở ngầm, đặc biệt là sau khi Băng Thần biến mất, có người đã
báo cáo chuyện vặt vãnh này cho ông ta.
Vốn dĩ ông ta cũng không mấy để tâm, nhưng bây giờ không tìm thấy người liền không khỏi nghĩ nhiều.
Phương Khôn đương nhiên cũng biết hàm ý trong câu hỏi của cha mình liền trực tiếp sảng khoái đáp lời: "Đúng vậy, nhưng chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, tuyệt đối không phải là Băng Thần."
Phương Biểu nghe vậy liền gật gật đầu, phất tay ra hiệu rằng Phương Khôn có thể đi xuống.
Nhìn bóng lưng Phương Khôn rời đi, Phương Biểu hơi nhìn ra ngoài đại điện, sau đó không nhịn được khẽ nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm: Ông trời Băng Thần của ta ơi, ngài rốt cuộc đi đâu rồi vậy hả? !
Mà lúc này, ở phía Hàn Tam Thiên......
Mỗi một cỗ máy giết người vô nhân tính đều sẽ có quá khứ bi thảm của riêng mình, điểm này trước nay Hàn Tam Thiên đều có thể nhận ra được.
Nguyên nhân khiến cho những tên sát thủ tàn nhẫn kia trở thành những cỗ máy giết người lạnh lùng không phải là khi sinh ra đã không có tình cảm, mà là vì bị người ta hành hạ giày vò tới mức không còn chút cảm xúc
nào!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.