🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phương Biểu giận dữ hét lớn, đám thủ vệ sờ sờ khuôn mặt trướng đau, vội vội vàng vàng chia nhau đi tìm.
Gần như là lúc đám thủ vệ vừa lui ra, Nhị trưởng lão cũng dẫn theo một đám người trong gia tộc vội vã xông vào.
Nếu như có ai đó đứng từ trên quan sát toàn bộ Phủ thành chủ thì sẽ thấy được, trong phủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, gần như tất cả người hầu và lính canh đang điên cuồng tìm kiếm gì đó.

“Thế nào rồi, Nhị trưởng lão, đã có tin tức gì. chưa?"
Bên trong đại điện, Phương Biểu lo lắng tới nỗi không ngừng đi lại, Sài lão tiên sinh đứng ở một bên cũng đầy mặt u sầu.
Nhị trưởng lão liếc nhìn Phương Biểu một cái, sau đó bất lực lắc đầu.
"Khốn khiếp" Phương Biểu vỗ mạnh một cái xuống bàn, chiếc bàn đá lớn lập tức hóa thành bột mịn.
Mà gần như đúng lúc này, Đại trưởng lão dẫn theo Phương Khôn vội vã từ bên ngoài đại sảnh đi vào......
Nhìn thấy Đại trưởng lão cùng con trai, Phương Biểu lập tức vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi, có phát hiện gì không?"
“Gia chủ, ta và thiếu gia đã đứng trước cửa Phủ thành chủ kiểm tra tất cả các khách nhân rời khỏi bàn tiệc, từ khách quý cho đến dân thường, nhưng đều không hề nhìn thấy bóng dáng của Băng Thần đầu cả"
“Cha, có khi nào Băng Thần vẫn chưa rời phủ không?" Phương Khôn hỏi.
Phương Biểu nghe vậy liền nhíu mặt cau mày, Đại trưởng lão đã từng nhìn thấy Băng Thần, có ông ta kiểm tra khách khứa đi ra
khỏi phủ thì đương nhiên sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, trừ phi Bằng Thần thật sự chưa từng rời khỏi đây.
“Gia chủ!".
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão nhà họ Phương cũng vội vàng đi vào đại điện, sau khi hành lễ liền vội vàng nói: “Ta đã kiểm tra phòng của Băng Thần, vẫn còn một ít hành lý đơn giản để ở đó. Ta cũng đã hỏi qua Tô Nhan tiểu thư, Băng Thần cũng chưa nói lời từ
biệt với họ”.
“Vậy thì thật là kỳ lạ"
Trên chiếc ghế ở chính điện, Sài lão tiên sinh nghe xong không khỏi đứng bật dậy: “Bên ngoài không thấy đi ra, bên trong cũng không tìm được người, lẽ nào Bằng Thần lại có thể đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian?"
Đối mặt với câu hỏi như vậy, cả đám người gấp đến ong đầu, nhưng cũng không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, tất cả những nơi có thể kiểm tra đều đã kiểm tra hết rồi, chỉ kém đào hết mọi ngóc ngách của nhà họ Phương lên thôi, nhưng vấn đề là quả thực không có bóng dáng của Bằng Thần.
Cổng Phủ thành chủ cũng đã cho người trai xét, thậm chí còn có người đứng đó chuyên
môn kiểm kê nhân số, mấy người Đại trưởng lão gần như có thể vỗ ngực cam đoan rằng Băng Thần tuyệt đối chưa từng rời khỏi Phủ thành chủ.
Vậy thì Băng Thần rốt cuộc đã đi đâu?!
“Đại trưởng lão!" Phương Biểu đột nhiên cau mày.
Đại trưởng lão vội vàng cúi người nói: “Có!"
“Phong tỏa cổng lớn, phái thêm người đi tìm.
cho ta, nếu như không tìm được Băng Thần, đêm nay tất cả mọi người trong gia tộc Phương gia tuyệt đối không được nghỉ ngơi" là
“Rõ!"
Đại trưởng lão vội vàng phẩy tay, dẫn theo một đám người lui xuống.
Phương Khôn cau chặt mày: “Cha, nếu như thức trắng đêm, vậy thì đại hôn ngày mai......"
Phương Khôn mới nói được nửa câu đã bị
ánh mắt dữ tợn của Phương Biểu nhìn chằm chằm, khiến hắn sững sờ tới nỗi lập tức câm miệng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.