🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Sát thủ cao khoảng bảy thước, lực lưỡng cường tráng, tuy không có trí tuệ siêu việt nhưng lại có dũng khí mà người thường không thể nào sánh được, vậy nên khi binh biến xảy ra hắn mới trở thành vũ khí tạo phản của kẻ khác, trở thành một cỗ máy giết người.”
“Vốn Phương gia có ý thu nạp, nhưng xét đến nghiệp chướng nặng nề của hắn, vì vậy đã giam cầm hắn trong ngục cả trăm ngàn năm nay. Nhưng bất đắc dĩ chính là, có lẽ do bị giam giữ quá lâu, nên tên này đã trở nên vô cùng biến thái....."

“Toàn thân tràn đầy sức mạnh nhưng lại
không thể nào sử dụng, không chỉ vặn vẹo trong lòng mà ngay cả thân thể cũng trở nên vặn vẹo".
“Ngươi cũng là nam nhân người hiểu mà, hắc hắc, đã lâu không nhìn thấy nữ nhân rồi, vậy nên cho dù nhìn thấy nam nhân cũng cảm thấy xinh đẹp"
Nói đến đây, một đám cận vệ không khỏi che mặt cười trộm.
Hàn Tam Thiên cũng coi như là hiểu được tâm địa gian xảo của Phương Khôn đang chứa những thứ gì.
“Trước kia nhà lao này thỉnh thoảng cũng giam giữ qua vài người lẻ tẻ, haizz, kết quả là kết cục của ai cũng đều vô cùng thể thảm, không thể nào thoát khỏi cái chết. Tên kia không phải là người, vậy nên “chỗ đó" cũng không nhỏ bé như người thường, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng không chịu nổi"
“Nhưng người cứ yên tâm, nơi này mọi thứ đều do ta quyết định, vậy nên ta tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện đó xảy ra. Tên kia đã bị ta dùng bốn sợi xích sắt không lồ đặc chế khóa chặt tứ chi, nếu như không có chìa khóa của ta thì cho dù hắn có bản lĩnh như thế nào thì cũng không thể thoát ra được." Nói xong, Phường Khôn còn bày ra
vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ta hiểu rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.
“Thật sao?" Phương Khôn nghi ngờ hỏi.
“Băng hỏa khổ hình, lửa không làm ta bị thương nhưng lại dày vò tâm trí ta, băng mặc dù làm ta bị thương nhưng lại dày vò ta không chỉ một ngày, mục đích thực sự của người khi sử dụng khổ hình này chính là làm ta mất đi năng lực hành động cơ bản, đúng chứ?" Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
“Bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, Phương Khôn vừa vỗ tay vừa gật đầu tán thưởng nói: “Thông minh, rất thông minh, không hổ là người mà tiểu thư Lục gia nhìn trúng, đầu óc của ngươi... đúng là rất thông minh"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười chế nhạo, cái này thì yêu cầu trí thông minh cao bao nhiều chứ?!
“Ta đã nói rồi, trước đó chỉ là món khai vị thôi, món sau đây mới thực sự là món chính này."
Đối mặt với một cao thủ đã từng giao đấu qua với mình như Hàn Tam Thiên, Phương
Khôn đương nhiên không dám lơ là, mặc dù Sát thủ sa mạc rất mạnh nhưng Hàn Tam Thiên cũng không tồi, vì vậy Phương Khôn phải thay Sát thủ làm chút chuyện, thuận tiện cũng có thể báo thù Hàn Tam Thiên.
Việc này quả là một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Ngươi cũng biết chơi đấy." Hàn Tam Thiên gật gật đầu, không khỏi mở lời khen ngợi.
“Ha ha, không cần tâng bốc ta như vậy, ta biết người không phải người thường". Phương Khôn cười nhẹ, sau đó vỗ vỗ vai Hàn Tam Thiên cười nói: “Một người mạnh
như người mà lại chết vì lao lực, chẳng phải là một nỗi nhục lớn sao?"
“Thử nghĩ xem, một người nổi tiếng khắp Trung Nguyên cuối cùng lại chết một cách nhục nhã như vậy, đó chẳng phải là một sự mỉa mai lớn hay sao?"
“Vậy nên, Hàn Tam Thiên, ngươi không thể chết nhanh như vậy đâu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.