Đợi đến khi thuộc hạ đi ra ngoài, Phương Khôn vừa nhìn ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt chéo chân, vô cùng đắc ý nói: “Giới thiệu cho người một chút về bạn tù mới nhé."
“Phó Thiên!"
“Có thể người không biết người này, cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng biệt
danh của hắn rất có thể người đã từng nghe
qua."
“Biệt danh của hắn là, Sát thủ sa mạc!"
“Xin lỗi, ta chưa từng nghe qua" Hàn Tam Thiên lắc đầu cười nói.
Phương Khôn cũng không tức giận mà ngược lại còn tràn đầy chế giễu: "Không biết cũng không sao cả, dù sao thì người cũng sẽ có thời gian làm quen với hắn thôi."
“Quên nói với người một chuyện. Kì độc tán mjc dù âm độc, nhưng dược tính của nó
cũng chỉ có nửa giờ"
“Nói cách khác là, sau nửa giờ nữa, không chỉ độc tính trên người người sẽ hoàn toàn tiêu tan, mà bạn tù mới của người cũng sẽ tỉnh lại"
Hắn vừa dứt lời thì tiếng xích sắt bên kia cũng đột nhiên vang lên, hiển nhiên là tên thuộc hạ vừa mới lui ra ngoài kia đã đi tháo xích sắt của tên đó ra.
Lại liên tưởng tới lời nói khi nãy của Phương Khôn, với chỉ số thông minh của Hàn Tam Thiên, gần như là chỉ vài giây đã hiểu ra được hắn muốn làm cái gì.
“Ngươi có biết một người bình thường nếu bị giam giữ ở môi trường khép kín trong một thời gian dài sẽ như thế nào không?" Phương Khôn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707151/chuong-3008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.