🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong đám người, Phương Khôn nhìn qua

bóng lưng Hàn Tam Thiên đã đi xa, không khỏi lạnh hừ một tiếng: "Tiến vào thiên lao, ta muốn người muốn sống không được, muốn chết không xong, còn muốn đấu với ta sao?"

"Khôn nhi, ngươi nhìn xem là ai đến."
Gần như cũng vào lúc này, phía sau có một âm thanh truyền đến, Phường Khôn quay mắt nhìn lại, chỉ thấy ở đằng sau đám người, phụ thân Phương Biểu chậm rãi đi tới, đi theo sau lưng hắn chính là Sài lão tiên sinh vẫn luôn mang theo ý cười...
Cha?
Sài lão tiền bối?
Sao bọn hắn lại đến nơi này?
Trong lòng Phương Khôn nghi hoặc nhưng vẫn tiến đến nghênh đón: "Khôn nhị bái kiến cha, bái kiến Sài lão tiền bối."
"Miễn, miễn lễ." Phương Biểu tâm tình thật tốt, vỗ bả vai con trai mình, trong mắt đều là sủng ái và vui vẻ: "Cha phải nói cho người một tin tức vô cùng tốt."
"Tất nhiên, Sài lão tiên sinh muốn thu người làm đồ đệ." Phương Biểu cười nói.
Nghe nói như thế, đầu tiên Phương Khôn sững sờ, cả người trực tiếp choáng váng, Sài lão tiên sinh muốn thu hắn làm đồ đệ?
Hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Cái này có khác gì là cái bánh từ trên trời rớt xuống?
"Cha, ngươi... người vừa nói cái gì? Ngươi có thể lặp lại lần nữa hay không?" Phương Khôn mở to hai mắt, hỏi lại một lần nữa.
Con trai có phản ứng như thế, Phương Biểu hiểu rõ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi không nghe lầm, Sài lão tiên sinh thật sự muốn thu nhận người làm đồ đệ."
Một lần nữa xác nhận, không chỉ làm dịu nghi hoặc trong lòng Phương Khôn, đồng thời cũng tuyên bố tin tức chấn động lòng người lần nữa với tất cả mọi người.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt kinh động như gặp thiên nhân.
"Sài lão tiền bối từ trước đến nay không thu nhận đồ đệ, nhưng lần này thế mà muốn. phá lệ, đây quả thực là tin tức lớn nhất
hoang mạc chế giới của chúng ta trong suốt nhiều năm qua."
"Đúng vậy, đây quả thực quá mức rung động lòng người."
"Nhưng chuyện này càng nói rõ Phương thiếu gia nhà chúng ta rất trâu bò, đây chỉ có thiên phú vô cùng cao minh mới có thể khiến người như Sài lão tiên sinh tiền bối đặc biệt thu làm đồ đệ."
"Ôi ôi, không sai, không sai."
Đám người vừa tán thưởng đồng thời nhạo
nhao gật đầu biểu thị tán đồng.
Cái này không chỉ khiến Sài lão tiên sinh có chút vui vẻ, đồng thời càng làm cho phụ tử Phương Khôn hào hứng vô cùng.
Trước đó đương nhiên là do dân chúng tán thành với Phương Không
Sau đó chính là lập nên uy tín của hắn trong lòng bọn họ.
"Đồ nhi Phương Khôn, bái kiến sư." Phương Khôn cũng không cần phải nhiều lời nữa, lúc này liền muốn bái sư.
Nhưng mà lúc này Phương Biểu lại nhấc cánh tay Phương Khôn, chưa để hắn trực tiếp quỳ xuống, trên mặt có chút làm bộ tức giận, nói: "Khôn nhi, không thể không có lễ."
Phương Khôn trông mong nhìn về phía hắn, Phương Biểu làm bộ oán giận nói: "Sai lão tiên sinh là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong hoang mạc chi giới, há có thể để người tùy tiện bái sư như vậy?"
Nghe nói như thế, Phương Khôn lập tức cười một tiếng, vô thức sờ đầu một cái: "Sao ta lại quên mất việc này chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.