Nghe thấy lời này, Tô Nhan lại càng đau lòng không thôi, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười chua xót: “Làm ra Ngọc băng châu nhỏ cũng không tốn nhiều thời gian đâu. Năm đó Băng Thần có lưu lại một số lượng Ngọc bằng châu nhất định ở các gia tộc lớn, cũng đủ để sử dụng, chỉ là cấu trúc khung thuyền quá lớn, cũng quá phức tạp, hơn nữa cũng cần phải cho những con thú nâng thuyền ăn no đã, nếu không chúng mới đi được nửa đường đã kiệt sức không thể đi được nữa thì phải làm sao?"
Nghe Tô Nhan nói vậy, Hàn Tam Thiên cũng thấy vô cùng có lý bèn gật gật đầu.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Phương thức thúc đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho ngươi, tối nay người chính là nhân vật chính." Tô Nhan nở một nụ cười gượng gạo rồi đứng dậy, mang theo chút tiếc nuối quay người cùng Lục Châu bước ra khỏi phòng.
Muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là một tấm vé vào cửa mà ta không đủ tư cách nắm lấy.
Nhìn thấy Tô Nhan lẳng lặng rời đi, Xuyên. Sơn Giáp bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tra nam!"
Mà bốn cô nương Đông Cúc lúc này...
Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào phản ứng lại được!
Người đàn ông xấu xí này...
À không, phải là anh chàng đẹp trai này, vậy mà lại là... lại là Băng Thần của thế giới sa mạc ư?!
Điều này quả thực khiến cho người ta không thể nào tin nổi, bất ngờ tới nỗi bốn người bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707120/chuong-2977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.