"Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí cực nặng, cha mẹ ngươi và sư phụ của người dạy bảo người như vậy sao?"
Sau khi đám người này vào nhà, một trường lão liền lập tức cao giọng rống to, giọng điệu thuyết giáo và bá đạo khiến bản thân hắn cao cao tại thượng, xem người khác chỉ là kiến hôi, khiến ai nghe cũng phải cảm thấy khó chịu.
Có vài người mặc dù lời hắn nói không khó nghe, nhưng ngữ khí của hắn lại không ngừng móc vào trong dạ dày của ngươi, khiến người dị thường buồn nôn.
Nhưng mà hắn cũng không tự biết, ngược lại còn ra vẻ tiên phong đạo cốt, ra vẻ đạo mạo.
"Ngươi biết hắn là ai không? Cũng dám kêu hắn thả người? Tuổi còn trẻ, không biết trời cao đất rộng, ngươi cũng nghĩ xem ngươi tính là đồ vật gì? Có tư cách nói lời này?". Trưởng lão kia nói xong, nhẹ giọng liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, tràn ngập khinh thường.
"Cái gọi là rồng qua biên phải hỏi biển, rắn bò qua đất phải hỏi đất." Hắn trào phúng lạnh giọng nói.
"Tiểu quái vật, lời này của người có ý gì?" Trưởng lão ánh mắt âm độc quát.
"Ý của ta là, người thì tính là đồ vật gì? Người có hỏi qua chúng ta là ai chăng?" Tê tê lạnh giọng cười nói.
Nghe lời này, trưởng lão kia lập tức giận dữ, liên muốn động thủ.
Cũng may, lúc này Lưu Đào ngăn trước mặt trưởng lão kia, ánh mắt có chút co rụt lại, nhẹ giọng mà nói: "Đánh chó nhìn chủ nhân."
Lưu Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Tô Nhan, nhẹ giọng mà nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707084/chuong-2941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.