🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nếu Hàn Tam Thiên nhớ không lầm, chẳng phải cái gã Phương Khôn bên cạnh Lục Nhã Tâm chính là người thừa kế tương lai của Thành sa mạc đó sao?
“Thành sa mạc là của nhà họ Phương à?" Hàn Tam Thiên cau mày hỏi.

Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “Ở phía Bắc sa mạc hầu hết đều là những thị tộc an phận, có thể tự cho mình là tộc sở hữu thành, ngoài Phương gia ở Thành sa mạc thì còn có thể là ai nữa chứ?"
Kiêu ngạo, ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì cả, cũng không biết cô
nướng nhà nào sẽ gả cho một tên cặn bã như vậy.
“Công tử quen biết công tử Phương gia sao?" Tô Nhan hỏi.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: “Cũng không tính là quen biết, chỉ là mới gặp qua thôi.”
“Sa mạc này trải dài vô tận, ngàn dặm vô biên, muốn đi lên phía Bắc nhất định phải đi qua Thành sa mạc. Xem ra công tử cũng tới tham dự hôn lễ nhỉ?" Tô Nhan hỏi.
“Không phải, ta còn muốn đi xa hơn nữa."
Hàn Tam Thiên nói.
“Nếu đã đi về phương Bắc thì bắt buộc phải đi qua Thành sa mạc. Sa mạc cực kỳ nóng bức, khô nóng tới mức khó có thể chịu nổi, thuyền hoa của chúng ta ngược lại có thể tiên tiến công từ một đoạn đường” Nàng cười đáp.
“Phải rồi, nói đến đây ta cũng thấy khó hiểu. Sa mạc nóng như vậy, tại sao bên trong thuyền hoa lại vẫn mát mẻ như thế? Những con vật dưới thuyền hoa là con gì vậy?"
“Là Thiên mẫu, có kích thước bằng một con thỏ, có thể linh hoạt đi xuyên qua trong cát,
vì vậy Tô gia nuôi trong nhà một đám lớn dùng để kéo thuyền. Thiên mẫu mặc dù nhỏ nhưng thực vật cũng rất quý giá, vì thế cũng tiêu tốn rất nhiều, cho nên người có thể nuôi được chúng, ít lại càng ít.”
“Ta hiểu rồi." Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
“Về phần tại sao thuyền hoa lại mát mẻ thì.." Nói đến đây, Tô Nhan hơi cúi người xuống, sau đó nhìn về phía một đám cỏ dưới chân Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên hiểu ý nàng liền cúi người khẽ vén đám cỏ ra, lập tức nhìn thấy trên cỏ ẩn hiện một viên đá trắng to bằng nắm tay.
“Cái này.." Hàn Tam Thiên cau mày.
“Là Ngọc bằng châu!" Tô Nhan nở nụ cười.
Ngọc bằng châu?" Hàn Tam Thiên lập tức tập trung suy nghĩ, cô gái đầu ngựa cũng từng tặng cho mình một viên, nhưng kích thước nhỏ hơn viên này rất nhiều.
“Loại này có thể coi là một loại đá thuộc chi dưới của Ngọc bằng châu. Tuy rằng độ tinh khiết không bằng Ngọc bằng châu nhưng lại có tác dụng giống hệt như Ngọc băng châu. Tô gia mặc dù không tính là lớn nhưng cũng coi như là người đồng thế mạnh, bên dưới cũng có các chư vị cao thủ
liên hợp lại thúc dục ra hơn một nghìn viên đá, số lượng nhiều thì đương nhiên hiệu quả cũng càng lớn" Tô Nhan mỉm cười giải thích.
Trời ạ, thần kỳ đến vậy sao?!
Nhưng những viên đá này chỉ là loại đá thuộc chi dưới của Ngọc bằng châu, vậy chẳng phải lão tổ Ngọc bảng châu sẽ có hiệu quả càng lớn hơn sao?
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không phải là chưa từng thúc dục qua, hiệu quả cũng chỉ như vậy, mặc dù có thể ngăn cản được một hai người cũng đã đủ ngầu rồi, nhưng nếu
như gặp phải trường hợp người đồng thế mạnh thì cũng chẳng thể làm gì được, nếu không thì anh cũng không chạy tới nơi này kẻ “điều hòa” của người ta."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.