🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bảy mươi mừng thọ, thêm một cái Xuân Thu."
"Thu thu thu, thu cái đầu người, thật sự muốn thu vô đầu người mà." Tê tê buồn bực nói một câu, rồi mới đứng dậy ôm cái bàn nhỏ của mình, nhẹ nhàng dịch chuyển ra
Lúc này, hai nữ hầu mặt mỉm cười chậm rãi đi tới, mà một đám công tử thiếu gia đã sớm bị ra để đến độ ngây ngốc, không khỏi kỳ quái thuận theo ánh mắt nữ hầu, chậm. rãi nhìn sang.

"Công tử, tiểu thư đặc biệt phân phó đưa nữ nhi tượng cho ngài nhấm nháp."
"Đây chính là rượu do tự tay tiểu thư chưng cất, người bình thường không có tư cách nhấm nháp."
Hai vị thị nữ nói xong, nhìn Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười một tiếng, liền muốn rót rượu.
Lần này, một bang công tử thiếu gia lập tức Vỡ tổ.
Nữ nhi tương của nhà họ Tô chính là bảo bối trên đời, gia đình bình thường cho dù là nhìn cũng không thể, đừng nói có thể thưởng thức cho dù là một chút xíu.
Nhưng bây giờ...
Bây giờ tiểu thư nhà họ Tô lại đem rượu thượng hạng bực này cho tên...cho tên nhà quê này uống?
"Dừng tay cho ta." Một vị công tử tức giận
quát, sau đó mấy bước liền lao đến, đối mặt hai người thị nữ tức giận mà nói: "Các ngươi. điên rồi sao? Đem nữ nhi tương cho loại rác rưới này uống?"
Một vị khác cũng theo sát mà đến, tức giận nói: "Nhà quê có tư cách gì uống nữ nhi tượng, sợ là uống vào miệng cũng không biết là tư vị gì."
"Buồn cười, nhà quê cũng muốn học người ta uống rượu ngon sao? Những rượu nhạt này đã đủ cho hắn uống rồi." Lại là một người mang theo mấy công tử lao đến.
Một đám người giận tức tối, hận không thể
ăn tươi nuốt sống Hàn Tam Thiên.
Mặc dù mấy người Viên công tử không ngây thơ xông lại như vậy, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên lại tràn ngập ác độc, hai tay cũng nắm thành quả đấm thật chặt, hiển nhiên phẫn nộ không chịu nổi.
Hàn Tam Thiên lúc này lại nhìn lướt qua một đám người nổi giận đùng đùng vây xung quanh mình, tiếp sau đó đột nhiên yên lặng cười một tiếng: "Đúng vậy, nhà quê đương nhiên không biết uống rượu, cũng không bình phẩm được tư vị gì."
Nghe tới lời này của Hàn Tam Thiên, một bang bọn công từ lúc này mới hơi có chút nhẹ nhàng thở ra, tối thiểu, tiểu tử này còn biết tốt xấu.
Nhưng nào biết vào lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên cầm lên chén rượu để trên bàn: "Nhưng ta lại thích các ngươi phải nhìn xem loại rượu mà các ngươi vốn không uống được lại bị một tên nhà quê như ta lãng phí nó."
"Rót đây cho ta."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, một giây sau, mặt mỉm cười lạnh nhạt nhìn bọn hắn.
"Không được ít hơn chút nào."
Một bang công tử tức đến xanh cả mặt, có người thậm chí nắm chặt tay đến độ móng tay cắm thật sâu vào trong thịt.
+
Loại rượu ngon cực phẩm như vậy lại bị loại rác rưởi, phế vật, nhà quê uống đã khiến người giận sôi, ghê tởm nhất chính là loại
nhân vật cấp thấp này lại dám công khai nhục nhã và trào phúng bọn hắn.
"Phế vật này không có tư cách uống rượu."
"Nói không sai, tuyệt đối không thể rót rượu cho tên nhà quê này."
Một đám người trừng to hai mắt, nếu như có thể thì thậm chí đã phun ra lửa.
Hai vị thị nữ nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu, quay mắt nhìn về phía chúng công tử, nói: "Thật xin lỗi, chư vị."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.