🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa mới nói xong, một người đàn ông khác khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó, cung kính hướng về phía rèm châu, nhẹ nhàng hơi cong người, nói: "Khúc ca tha thiết, văng vẳng bên tai, âm thanh nhẹ nhàng, tựa như tiên tử giữa chốn trăm người, chỉ có lòng ta sáng tựa trăng."
Lời này vừa nói ra, một đám người tỏ ra bất mãn, ngâm thơ thì cũng thôi đi nhưng trực tiếp công kích người khác, thật sự khiến người phẫn nộ.
"Họ Ngụy, lời này của người có ý gì?"
"Lấy chiêu đả thương người như thế, có

phải quá hèn hạ hay không?"
Ngay khi một đám người phẫn nộ bất bình, một người đàn ông mặc trang phục màu vàng óng, xem ra lộng lẫy chói mắt chậm rãi đứng lên, vị trí của hắn cách rèm châu tương đối gần, lúc này tay hắn cầm phiến quạt, nhẹ nhàng mà nói: "Trang phục không thể hiện con người, họa hổ cũng chỉ là chó, nếu đã là tài tử, không cần nâng chén rượu, nếu đã đa tình, lòng tự hiểu ánh trăng."
Lời thơ này vừa nói ra khiến nam tử kia nhất thời sắc mặt đỏ bừng.
"Phản kích tốt, phản kích hay."
"Câu thơ như thế có thể xưng tuyệt diệu, không hổ là Viên công tử."
"Nếu ai đã đa tình, lòng tự có ánh trăng, thơ hay, thơ hay.".
Nghe đám người khen ngợi, người tên Viên công tử kia có chút đắc ý thu lại cây quạt của mình, con mắt như chim ưng khinh thường nhìn lướt qua mới nam tử kia.
Nam tử kia uống rượu trong chén, buồn bực ngồi trở lại vị trí của mình.
Bên trong rèm châu, nữ tử lục y nhẹ khẽ gật
đầu một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra. nụ cười thản nhiên.
Viên công tử có chút xoay người lại, nhìn về phía bên trong rèm châu, đang muốn nói chuyện thì vào lúc này toàn bộ "thân thuyền" đột nhiên run run một cái, khiến cho tất cả mọi người không khỏi có chút lay động.
"Có thích khách."
Lúc này, có người hô to một tiếng, nhất thời có không ít thị vệ từ thân tàu tuôn ra, tay cầm trường thương, nhao nhao vọt ra.
Trong lúc nhất thời, bốn phía thân tàu đều là tinh binh.
Mà gần như đồng thời, thuyền cũng chậm rãi ngừng lại.
Một giây sau, mấy trăm tinh binh đột nhiên nhảy xuống thân thuyền, nhanh chóng chạy về phía đuôi đằng sau.
Giữa không trung phía trên, đầu Hàn Tam Thiên đầy mồ hôi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hiển nhiên, âm thanh trầm đục kia là kiệt tác của tê tê.
Bên kia. ..
Một đám tinh binh rất nhanh bắt được kẻ cầm đầu, thân thể giấu ở trong đất, chỉ còn
một cái đầu, đang buồn bực sờ đầu bị đau của mình la ó.
Sau đó, một đám tinh binh trùng điệp bao vây cái đầu ở trong đất như trái dưa hấu này, hắn ngượng ngùng cười một tiếng: "Ha ha, ha. .. haha... vừa rồi ta chạy quá nhanh. nên không chú ý con thuyền của các ngươi, sau đó... khi ta ngẩng đầu lên thì con thuyền của các ngươi vừa vặn và vào đầu
"Ta như thế nói. .. Các ngươi, các ngươi có tin không?" Nói xong, tên ngốc này trông
mong nhìn qua một đám tinh binh đang cực kỳ nghiêm túc.
"Ngu xuẩn." Hàn Tam Thiên im lặng che khuất cặp mắt của mình.
"Thuyền của nhà họ Tô lại để người ngăn cản lại như vậy sao? Người đâu?"
"Có."
"Vâng."
Sau khi tướng lĩnh dẫn đầu quát một tiếng, một bang binh sĩ lập tức vây quanh tê tê.
"Mẹ nó." Tê tê chửi nhỏ một tiếng, đầu co rụt lại, xuyên vào đất liền muốn chạy.
"Yêu nghiệt, chạy đi đâu." Tướng lĩnh dẫn đầu lạnh giọng quát một tiếng, chân lập tức đạp lên mặt đất, nhất thời, toàn bộ mặt đất có một cỗ năng lượng cực mạnh đột nhiên, khuếch tán.
Mà gần như đồng thời, có một vật trực tiếp bay ra từ trong đất.
"Con mẹ nó hắn lại bay lên nữa rồi."
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ thở dài, thân ảnh hóa thành điện vọt tới. ..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.