Vừa mới nói xong, một người đàn ông khác khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó, cung kính hướng về phía rèm châu, nhẹ nhàng hơi cong người, nói: "Khúc ca tha thiết, văng vẳng bên tai, âm thanh nhẹ nhàng, tựa như tiên tử giữa chốn trăm người, chỉ có lòng ta sáng tựa trăng."
Lời này vừa nói ra, một đám người tỏ ra bất mãn, ngâm thơ thì cũng thôi đi nhưng trực tiếp công kích người khác, thật sự khiến người phẫn nộ.
"Họ Ngụy, lời này của người có ý gì?"
"Lấy chiêu đả thương người như thế, có
phải quá hèn hạ hay không?"
Ngay khi một đám người phẫn nộ bất bình, một người đàn ông mặc trang phục màu vàng óng, xem ra lộng lẫy chói mắt chậm rãi đứng lên, vị trí của hắn cách rèm châu tương đối gần, lúc này tay hắn cầm phiến quạt, nhẹ nhàng mà nói: "Trang phục không thể hiện con người, họa hổ cũng chỉ là chó, nếu đã là tài tử, không cần nâng chén rượu, nếu đã đa tình, lòng tự hiểu ánh trăng."
Lời thơ này vừa nói ra khiến nam tử kia nhất thời sắc mặt đỏ bừng.
"Phản kích tốt, phản kích hay."
"Câu thơ như thế có thể xưng tuyệt diệu, không hổ là Viên công tử."
"Nếu ai đã đa tình, lòng tự có ánh trăng, thơ hay, thơ hay.".
Nghe đám người khen ngợi, người tên Viên công tử kia có chút đắc ý thu lại cây quạt của mình, con mắt như chim ưng khinh thường nhìn lướt qua mới nam tử kia.
Nam tử kia uống rượu trong chén, buồn bực ngồi trở lại vị trí của mình.
Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707007/chuong-2864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.