Vết tích có bề rộng chừng hai mét, lan tràn về phía trước ở một khoảng cách giống nhau, mà ở phía trên mỗi dấu vết giống như được tạo thành từ rất nhiều dấu chân.
"Có đồ vật gì đã đi qua nơi này chứ?" Hàn Tam Thiên nhướng mày kỳ quái.
Nói là vết bánh xe cũng không giống, nói là dấu chân động vật cũng không phải.
Từ dưới đất, tê tê đột ngột nghía xem, hiển nhiên hắn cũng không biết đáp án.
"Phía trước là cái gì?"
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu, lại là mờ thấy phía trước, ở điểm tận cùng có ánh sáng sáng hiện lên.
Hai người gần như đồng thời nhìn nhau một cái, một giây sau, hoả tốc vọt tới.
Khi hai người càng đi đến gần luồng ánh sáng kia thì ánh sáng trong bóng tối cũng trở nên càng khổng lồ, càng rực rỡ hơn.
Đây chỉ có thể dùng đèn đuốc phồn hoa để hình dung, giống như là một con thuyền lớn
bên trên vùng biển rộng đang chậm rãi tiến lên trong cát, trên thuyền có treo đèn lồng lộng lẫy chói mắt, âm thanh ca múa lượn lờ độc vang trong đêm yên tĩnh, giống như tiếng trời.
Nương theo âm thanh ca múa là trận trận tiếng cười cười nói nói.
Cho dù là Hàn Tam Thiên, lúc này nhìn qua đám người trong cảnh tượng này, lại nghĩ đến bây giờ anh và mọi người đang ở trong một sa mạc nóng bức không thôi, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ đến một câu thơ của vị đại lão nào đó ở địa cầu: Thương nữ không biết mối hận vong quốc, cách sống còn hát
hậu đình hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707006/chuong-2863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.