🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tổ gia gia, xin từ biệt." Lão thôn trưởng có chút cúi đầu.
Phía sau, chúng thôn dân cũng có chút cúi đầu, biểu thị hành lễ, mà Hàn Tam Thiên cũng dẫn đầu từng người từng người đáp lễ, sau khi tụ họp lại với toàn bộ người trong thôn thì cùng nhau đi ra ngoài.
Mà gần như ngay khi một đám người rời khỏi thôn không lâu, trong thôn đã xảy ra một chuyện thần kỳ...

Sau khi vệt kim quang hiện lên, toàn bộ thôn xóm đột nhiên biến mất không tồn tại, chỉ để lại mặt đất hoàn toàn hoang tàn.
Mà bọn người Hàn Tam Thiên cũng đã không ngừng xuất phát hướng về phía cực bắc, bước vào trong cát vàng hoàn toàn mờ mịt.
Sau khi Tần sương biết Hàn Tam Thiên trở về, vẫn chưa nói qua bất kỳ một câu gì, lúc trước yêu quái Hoàng Sa dựng lên huyễn. cảnh khiến nàng mỗi lần nhớ tới liền có sắc mặt ửng đỏ, chỉ là lúc này hắn theo sát phía sau Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên rất bất đắc dĩ, chuyện này nên nói với nàng thế nào đây? Nói nàng cũng không hiểu, chỉ có thể cầm ngọc băng châu mà Lôi Công đưa cho anh, nói: "Không phải là cái này hay sao?"
"Thôi đi, làm sao có khả năng, người coi ta là tiểu hài tử ba tuổi hả?" Vương Tự Mẫn lầu bầu, lời này người khác sẽ tin, nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng tin tưởng.
Bởi vì ông nội từng nói qua, tìm tới nơi này có thể khiến Hàn Tam Thiên như hổ thêm cảnh, kết quả, chỉ có cái này thôi sao?
"Trên thực tế ngươi cũng nhìn thấy, vấn đề chính là như thế mà, đúng rồi Ngưng Nguyệt nơi đó còn có mấy rương lượng khô, tính sao đây?" Hàn Tam Thiên né né vai, làm như không có gì nói.
Vương Tự Mẫn liếc Hàn Tam Thiên một cái, không nói lý với tên ngốc này nữa.
"Nhưng mà đang yên đang lành lại đưa chúng ta một cái điều hoà không khí di động làm gì chứ?" Đạo Thập Nhị nghi ngờ nói.
Nghe tới vấn đề này, Hàn Tam Thiên giương mắt nhẹ nhàng phóng tầm mắt nhìn tới, trước mắt cơ hồ là cát và trời tương liên thành một mảnh đất hoang, không nhìn thấy bờ, cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng, Hàn Tam Thiên nhịn không được cười lên nói: "Có lẽ là sợ chúng ta bị nóng chết."
"Con mẹ nó, có thể có bao nhiêu nóng, chúng ta lại không phải phàm nhân." Đạo Thập Nhị lầu bầu nói.
"Hoang mạc này quả thực lớn đến không có giới hạn, bên trong không có một ngọn CỎ, vạn vật không còn, quả thật có chút khủng bố, có lẽ điều hoà không khí di động này không chừng có thể phát huy được tác dụng ở thời khắc mấu chốt." Mặc Dương nói khē.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, anh đồng ý với quan điểm của Mặc Dương. Nữ tử đầu ngựa đương nhiên sẽ hiểu năng lực của anh, mà nhất định phải đưa cho anh ngọc bằng châu lúc chuẩn bị lên đường, hiển nhiên, phía trước có hoàn cảnh cực nóng đang đợi chính mình.
Mặc dù Hàn Tam Thiên vẫn đang nói đùa, nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm có tính toán mơ hồ rằng tiếp theo đây trong tương lai sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh phi thường khủng bố.
"Xuất phát." Hàn Tam Thiên vung tay lên, mang theo đội quân hướng về nơi sâu xa đi
Càng đi vào trong, một đám người càng phát hiện sa mạc này lớn đến khôn cùng, trên đỉnh đầu có mặt trời chiếu sáng cách đám người càng ngày càng gần, đừng nói da thịt trên người phát nhiệt, cho dù là y phục bên ngoài cũng sờ vào phòng tay.
Cũng may một đám người đều là người tu tiên, sức chịu đựng đương nhiên không phải người thường có thể so sánh, bằng không mà nói, nếu như đổi thành những người khác, sợ là mấy canh giờ trước đó cũng đã mất nước mà chết.
"Không đi không đi nữa, con mẹ nó nơi quỷ quái gì vậy chứ? Nóng như lửa vậy, con mẹ nó!" Vừa mới nói xong, Đao Thập Nhị đặt mông trực tiếp ngồi lên cát.
Chỉ là tên ngốc này vừa mới ngồi xuống liền. lập tức nhảy dựng lên: "Ôi, con mẹ nó."
Sờ lấy cái mông của mình, tên ngốc đau quá hét lên.
Hàn Tam Thiên hơi ngồi xổm người xuống, nắm một nắm cát trong tay, tinh tế sờ một cái, nóng như trong lò nung sắt đến phòng
"Tam Thiên, nơi này nóng đến thật kỳ lạ." Ngưng Nguyệt nhíu mày, nàng lúc này sớm đã đổ mồ hôi khiến mái tóc ướt nhẹp, càng làm cho quần áo trên người nàng cũng nửa ẩm ướt.
Nếu không phải mỗi người sớm đã chống vòng năng lượng bảo vệ thân thể của mình, thì chỉ sợ cũng ngay cả bọn hắn cũng chịu không được.
"Cái này tuyệt không phải sa mạc bình thường." Tần Sương xem như tương đối tốt, tu vi của nàng có chút quen thuộc với nơi này, lúc này nàng cau mày, nhẹ nhìn bốn phía.
"Cho dù vào đêm, nhiệt độ cũng cao không hạ, dựa theo lẽ thường, sa mạc là ngày nóng đêm lạnh lưỡng cực hóa." Hàn Tam Thiên nhẹ khẽ gật đầu một cái.
"Mà lại, mặc dù trong sa mạc vạn vật không sinh, nhưng cũng không phải không có chút cây xanh và động vật nào tồn tại, nhưng chúng ta đi ròng rã một ngày, đừng nói động vật nhỏ, ngay cả cây xanh cũng không tồn tại." Mặc Dương cũng phụ họa nói.
Sa mạc này nhìn như bình thường, trên thực tế lại không phải đơn giản như trong tương tượng.
Nhưng vào lúc này, giang hồ Bách Hiểu Sanh chậm rãi đứng dậy, nhìn đám người, lại nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: "Ta nghĩ... chúng ta đã tiến vào Hỏa Thiêu Chi Thành."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.