"Cám ơn tổ gia gia."
Đoàn người đứng lên nhưng vẫn y nguyên không quên cảm kích Hàn Tam Thiên.
Mặt mũi Hàn Tam Thiên tràn đầy bất đắc dĩ, anh chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, cùng lắm chỉ ở trong hàng ngũ trung niên, trực tiếp bị
người gọi là chú thì cũng quá rồi, giờ còn bị gọi là cái gì mà tổ gia gia...
Nhưng đây là chuyện trên người của bạn. hắn, bọn hắn muốn gọi thế nào thì Hàn Tam Thiên cũng không có cách.
Lão thôn trưởng cũng mặc kệ, phủi tay, mấy người khiêng mấy cái rương gỗ đi tới: "Tổ gia gia, đây là một chút tâm ý của mọi người, đều là chất lương khô để lên đường, xin ngài nhận lấy."
"Đúng vậy, sau khi rời khỏi thôn này thì cả. ngàn dặm đều là cát đất, lại không có người , bên trong cái rương này đều là một ít
thức ăn thức uống, có thể cung cấp đủ cho các ngươi." Lôi Công cũng nói khẽ.
Hàn Tam Thiên khoát khoát tay, trong thôn điều kiện có hạn, làm sao anh còn có thể lấy khẩu phần lương thực của thôn dân.
"Với tu vi của ngài, cho dù mấy tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề, nhưng thuộc hạ của ngài thì sao?" Lão thông trưởng khuyên nhủ.
"Tam Thiên, nếu là tâm ý của mọi người thì người nhận đi." Ngưng Nguyệt mấy bước đi đến, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nhìn qua lão thôn trưởng nói: "Kỳ thật so với các người quan tâm chúng ta, ta lo lắng cho các ngươi hơn."
"Ta biết tổ gia gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707001/chuong-2858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.