Chương trước
Chương sau
"Không được!"
 
Người phụ nữ mặc áo gió nghe vậy thì giật mình, vốn cô ta tưởng đối phương cướp được tiền sẽ thả mình ra, nhưng xem ra đối phương cơ bản chẳng có ý đó.
 
"Em gái, hiện giờ không đến lượt em đồng ý hay không." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đương nhiên gã biết tình huống bây giờ chắc chắn sẽ bị cảnh sát đuổi theo, bắt theo một người làm con tin sẽ an toàn hơn.
 
Dứt lời, người đàn ông lập tức ôm người phụ nữ mặc áo gió chuẩn bị rời đi, nhưng ngay lúc này, bỗng dưng gã thấy có người đứng chắn phía trước mình.
 
 
"Mày làm gì thế? Không muốn chết thì cút ngay cho tao." Người đàn ông chĩa súng vào Giang Thành quát.
 
 
"Thả cô ấy ra, bỏ tiền lại, mày có thể đi." Giang Thành lạnh nhạt nói.
 
 
Giang Thành vốn là một người thấy việc nghĩa chẳng từ nan, lúc trước vì anh vì chữa cháy nên mới chết, tất nhiên chuyện lần này sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
 
 
"Muốn chết!"
 
 
Người đàn ông không muốn dài dòng với Giang Thành, tình huống bây giờ chậm trễ thêm một phút lại càng thêm rủi ro, gã lạnh lùng quát, trực tiếp bóp cò bắn về phía Giang Thành.
 
 
Bùm!
 
 
Khẩu súng lục trong tay người đàn ông nổ tung, khiến tay gã bầy nhầy máu tươi.
 
 
"A——"
 
 
Người đàn ông kêu lên thảm thiết, ôm lấy bàn tay đầy máu, gã cũng không ngờ khẩu súng lại nổ tung được, đây là khẩu súng thật duy nhất của bọn họ.
 
 
"Nếu các người không muốn giải quyết trong hòa bình, vậy chúng ta cứ giải quyết bằng phương pháp bạo lực vậy." Giang Thành vừa thản nhiên nói vừa đi về phía gã ta.
 
 
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ tàn độc, thấp giọng nạt: "Giết chết nó cho tao."
 
 
Đám người lập tức vây quanh Giang Thành, Giang Thành nheo mắt, nhanh chóng hóa thành tàn ảnh xuyên qua đám người, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị Giang Thành một quyền đánh văng ra ngoài.
 
 
Người đàn ông cũng không phản ứng kịp, bị Giang Thành đấm vào ngực, bay ngược ra ngoài.
 
 
"Cô không sao chứ?" Giang Thành nhìn người phụ nữ mặc áo gió, nhẹ giọng hỏi.
 
 
"Không có việc gì." Người phụ nữ có chút kinh ngạc nhìn Giang Thành, cô ta cũng không thấy rõ Giang Thành ra tay thế nào, thế mà có thể đánh thắng nhiều người như vậy.
 
 
"Không được cử động, buông cô gái kia ra!"
 
 
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ phía cửa vào ngân hàng truyền, lúc này, một nữ cảnh sát đang đứng trước cửa, dáng người cao gầy mảnh mai, mặc đồng phục cảnh sát đứng thẳng, làm nổi bật dáng người gợi cảm với đường cong phía trước quyến rũ, diện mạo vô cùng xinh đẹp động lòng người, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, mái tóc ngắn ngang vai càng khiến cô ta trông sạch sẽ quyết đoán.
 
 
"Người đẹp, cô hiểu lầm..."
 
 
"Câm miệng, lập tức rời khỏi con tin cho tôi." Mộ Dung Tuyết cơ bản không thèm nghe Giang Thành biện giải, chỉ móc súng ra chỉ vào Giang Thành lạnh lùng ra lệnh.
 
 
Giang Thành không nói nổi gì, cô này coi mình như tội phạm cướp bóc rồi, đều nói phụ nữ ngực to không não, xem ra dù có là cảnh sát thì cũng không thoát khỏi định luật này.
 
 
Nghĩ đến đây ánh mắt Giang Thành hơi lướt qua ngực Mộ Dung Tuyết, thật ra Giang Thành cũng không cố ý, chỉ là dưới lớp đồng phục cảnh sát bó chặt, nơi đó trông thật sự quá bắt mắt, như thể lúc nào cũng có thể làm bật cúc cái áo.
 
 
Mộ Dung Tuyết nhạy bén cảm nhận được ánh mắt Giang Thành, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác chán ghét, quả nhiên chẳng phải người tốt gì.
 
 
"Sĩ quan cảnh sát, anh ta không phải là cướp, anh ta đã cứu tôi." Người phụ nữ mặc áo gió giải thích với Mộ Dung Tuyết.
 
 
Không phải là cướp?
 
 
Mộ Dung Tuyết nhìn xung quanh một lượt, trên đất có rất nhiều người đầu đội mũ đen ngã xuống kêu rên.
 
 
"Cô đeo khẩu trang, làm sao tôi biết cô và bọn cướp không phải cùng một bọn?" Mộ Dung Tuyết cẩn thận hỏi, trước kia cô ta cũng đã trải qua tình huống con tin và bọn cướp là đồng loã của nhau, cho nên cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
 
 
Người phụ nữ mặc áo gió thẳng thắn tháo khẩu trang ra, nói, "Thế nào, cô biết tôi và đám cướp không phải đồng bọn rồi đúng không?"
 
 
"Là Mật Mật kìa, tôi đã nói dáng người của cô ấy quen quen mà."
 
 
"Thật sự là Mật Mật, tôi cũng là fan của cô ấy đó."
 
 
Cảnh sát nam xung quanh đều nhận ra người phụ nữ mặc áo gió, cô ta chính là nữ diễn viên đang vô cùng nổi tiếng gần đây, Dương Mật, là nữ thần trong lòng đông đảo đàn ông, cho nên khi cô ta tháo khẩu trang ra ai nấy cũng nhận ra.
 
 
Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy cảnh sát xung quanh, lập tức ho khan một tiếng, tất cả cảnh sát nam đều im lặng lại.
 
 
Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng biết cô ta, nên nói thẳng: "Người ngã dưới đất đều trói lại giải đi, hai người thì về đồn cảnh sát với tôi lập biên bản."
 
 
Tuy Giang Thành không muốn bị trì hoãn, nhưng quy trình cần thiết vẫn phải phối hợp, anh đành lên xe cảnh sát đến đồn cảnh sát.
 
 
"Tên!"
 
 
"Giang Thành."
 
 
"Giới tính!"
 
 
"Cô nghĩ sao?" Giang Thành dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Tuyết, vốn tưởng là lập biên bản một mình, không ngờ lại đưa anh vào phòng thẩm vấn, rõ ràng đang coi anh như nghi phạm.
 
 
"Phối hợp trả lời câu hỏi của tôi." Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, cô ta nghi ngờ Giang Thành là vì ánh mắt dâm ô của anh lúc trước, nên mới dẫn Giang Thành tới phòng thẩm vấn.
 
 
"Tôi có thể hỏi cô một câu không?" Giang Thành cũng không muốn bị áp bức vô cớ, lập tức phản kích bằng cách nhìn vào ngực Mộ Dung Tuyết, nói: "Lớn như vậy, lúc chấp hành nhiệm vụ có thể gây vướng víu không? ”
 
 
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, sắc mặt lập tức sầm xuống, trực tiếp vứt quyển sổ ghi chép trên tay xuống, đứng dậy nói: "Có bị vướng hay không anh cứ thử là biết!"
 
 
Dứt lời, Mộ Dung Tuyết nhấc chân lên đá vào đầu Giang Thành, một cước này không hề có chút lưu tình, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô ta dạy dỗ người khác.
 
 
Ngay khi Mộ Dung Tuyết cho rằng một cước này của mình sẽ đá thẳng vào mặt Giang Thành, thì Giang Thành bỗng giơ tay bắt lấy mắt cá chân Mộ Dung Tuyết.
 
 
Làm sao có thể như vậy?
 
 
Mộ Dung Tuyết rất tự tin vào võ thuật của mình, cô ta là quán quân của cuộc thi đấu tự do của cảnh sát, sức lực cú đá này chắc chắn không phải thứ người thường có thể bắt được, nhưng Giang Thành lại làm được.
 
 
"Được đó, có sức lắm." Giang Thành cũng hơi kinh hãi, một cô gái có thể có lực chân như vậy đã là rất tốt rồi.
 
 
"Nhưng không đủ!"
 
 
Dứt lời, Giang Thành nâng chân Mộ Dung Tuyết lên, sau đó ép thân thể Mộ Dung Tuyết, đè Mộ Dung Tuyết lên tường.
 
 
Chân Mộ Dung Tuyết cứ vậy bị Giang Thành nhấn lên đỉnh đầu, thân thể cũng bị Giang Thành đè chặt lên tường, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
 
 
"Anh—— đồ khốn, buông tay!"
 
 
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết giận dữ nhìn vào Giang Thành, tư thế này thật sự quá mức mập mờ.
 
 
Vốn Giang Thành cũng không có ý định đó, nhưng anh biết loại phụ nữ mạnh mẽ thế này, chỉ có dùng phương pháp mạnh mẽ để chinh phục thì cô ta mới có thể ngoan ngoãn, nếu không nhất định cô ta sẽ không ngừng gây phiền phức cho mình.
 
 
"Có thể buông tay, nhưng cô có thể hỏi bình thường không?" Giang Thành nhìn Mộ Dung Tuyết trước mặt, nhẹ giọng nói.
 
 
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết phải đối mặt với tình cảnh khó xử thế này, trước kia toàn là cô ta áp bức người khác, hiện giờ lại bị người ta đối xử như vậy.
 
 
Giang Thành vừa nói xong lời này thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, anh lập tức buông Mộ Dung Tuyết ra.
 
 
"Đội trưởng, Dương Mật đề nghị bảo lãnh cho anh ta, cô ấy muốn gặp anh ta ngay bây giờ." Một sĩ quan cảnh sát nhìn Mộ Dung Tuyết nói.
 
 
Mộ Dung Tuyết sửa sang lại đồng phục cảnh sát của mình một chút, sau đó nói: "Được, sắp hỏi xong rồi."
 
 
"Ồ." Cảnh sát kia cảm thấy trạng thái của Mộ Dung Tuyết có chút sai sai, hình như mặt hơi đỏ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Mộ Dung Tuyết như vậy.
 
 
Sau khi cảnh sát đi ra ngoài, Giang Thành nhìn Mộ Dung Tuyết nói: "Vừa nãy tôi chỉ tự vệ."
 
 
Mộ Dung Tuyết liếc Giang Thành một cái, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ kỹ anh rồi, hừ!"
 
 
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, cầm sổ đi ra ngoài, trong lòng Giang Thành cũng rất bất đắc dĩ, anh cũng đâu muốn đắc tội một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, nhưng không còn cách nào.
 
 
"Bên này."
 
 
Giang Thành vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã nghe thấy tiếng Dương Mật gọi.
 
 
"Đúng là, bọn họ thật quá đáng, rõ ràng anh đã cứu tôi thế mà lại coi anh là nghi phạm." Dương Mật có chút tức giận đứng bên Giang Thành nói.
 
 
"Không sao, người trong sạch tự trong sạch." Giang Thành thản nhiên cười đáp.
 
 
"Anh đi đâu vậy? Có cần tôi đưa anh đi không?" Dương Mật đi theo Giang Thành hỏi.
 
 
"Tôi đến ngân hàng rút ít tiền, ngân hàng ban nãy xảy ra chuyện như vậy có lẽ chưa hoạt động lại ngay được."
 
 
"Vậy vừa lúc, tôi cũng chưa làm xong chuyện." Dương Mật cười nói với Giang Thành.
 
 
Giang Thành khẽ gật đầu một cái, hai người cùng tới một ngân hàng khác, Dương Mật thấy thái độ Giang Thành lãnh đạm như vậy, có chút tò mò hỏi: "Anh không biết tôi à?"
 
 
Giang Thành hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Tôi phải biết cô à?"
 
 
Nghe thấy câu trả lời của Giang Thành, trong lòng Dương Mật có chút mất mát, nói gì mà đàn ông nào cũng từng xem qua phim "Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyền Lục", sao người đàn ông này lại chưa từng xem vậy?
 
 
"Anh nhìn lại tôi đi, anh thật sự không biết tôi à?" Dương Mật tháo khẩu trang ra, nghiêm túc nhìn Giang Thành.
 
 
Giang Thành vẫn lắc đầu, thật ra lúc trước Giang Thành chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh gia đình bằng cách học tập, nên rất ít khi xem phim ảnh gì, tự nhiên không biết Dương Mật, nhưng mà Dương Mật này thật sự rất đẹp, tuy ăn mặc kín mít nhưng bộ dáng thì thực sự đẹp, có cảm giác như tiên nữ.
 
 
"Được rồi." Dương Mật mất mặt, đeo lại khẩu trang.
 
 
Giang Thành và Dương Mật cùng hoàn thành công việc, khi chuẩn bị tạm biệt ở ngân hàng, Dương Mật lấy giấy ra ghi lại số điện thoại của mình cho Giang Thành, nói: "Dù thế nào anh cũng đã cứu tôi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi."
 
 
Giang Thành nhìn thoáng qua số điện thoại kia, cười nói: "Được."
 
 
"Tuyệt đối đừng đưa số điện thoại của tôi cho người khác nhé." Dương Mật hạ giọng nói, vẫy tay với Giang Thành rồi rời đi.
 
 
Giang Thành cất tờ giấy ghi số điện thoại đi, trở về bệnh viện, mất không ít thời gian ở ngoài, hiện giờ đã gần trưa rồi.
 
 
Giang Thành mở cửa bước vào văn phòng của mình, vừa mới vào anh đã thấy một người phụ nữ loã thể quay lưng về phía cửa, lộ ra tấm lưng trắng mượt mà và mái tóc dài khoác qua vai.
 
 
"Xin lỗi, tôi nhầm phòng." Giang Thành hơi bất ngờ, vội nói rồi khép cửa phòng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, đây là văn phòng của anh mà.
 
 
Thế người phụ nữ ở trong đó là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.