Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ như Hỏa Linh Lung thật sự quá quyến rũ, mỗi một cử động đều ẩn chứa hơi thở mê người, hơn nữa bây giờ còn đang thân mật ngồi trên đùi Giang Thành.
 
 
Giang Thành ngửi thấy mùi cơ thể hấp dẫn của Hỏa Linh Lung, cảm nhận được làn da mềm mại, Giang Thành cảm thấy thân thể mình sắp có phản ứng rồi.
 
 
"Được rồi, chị xuống khỏi người tôi trước đi." Giang Thành thật sự không kìm chế nổi nữa, Hỏa Linh Lung này ngồi trên người mình như vậy, nhỡ may mà có phản ứng thì chắc chắn cô ta sẽ cảm nhận được, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.
 
 
Hỏa Linh Lung nhìn thấy bộ dáng lo lắng này của Giang Thành, lại cười càng thêm quyến rũ, nói: "Muốn tôi xuống à, có thể, chỉ cần cậu đồng ý thường xuyên đến thăm chị đây, chị sẽ xuống ngay, thế nào?"
 
 
Hỏa Linh Lung này thật sự là một yêu tinh mê người, Giang Thành không còn cách nào, đành phải đồng ý, nói: "Được, tôi sẽ thường xuyên đến tìm chị."
 
 
"Ngoan lắm!"
 
 
Hỏa Linh Lung thân mật lấy tay vỗ vỗ mặt Giang Thành, sau đó nâng đôi chân thon dài xuống khỏi người Giang Thành, đi ra sau quầy lấy rượu.
 
 
Lúc này Giang Thành mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó Giang Thành nhìn thấy Phương Lan Lan đang cầm điện thoại chĩa về phía mình, rõ ràng là đang chụp ảnh hoặc quay video.
 
 
"Cô đang làm gì vậy?"
 
 
"Không làm gì cả, chỉ chụp vài thứ mà có lẽ vợ anh sẽ cảm thấy hứng thú thôi." Phương Lan Lan thu điện thoại lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, nhìn Giang Thành.
 
 
Phương Lan Lan vốn cũng cho rằng Hỏa Linh Lung sẽ nổi giận, dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ vừa kiêu hãnh vừa nóng bỏng, nhưng ngoài dự liệu của Phương Lan Lan, Hỏa Linh Lung lại rất thưởng thức Giang Thành, trực tiếp ngồi lên đùi Giang Thành.
 
 
Hành động mập mờ như vậy làm sao Phương Lan Lan có thể bỏ qua, cô ta bèn cầm điện thoại quay lại, định dùng video này để uy hiếp Giang Thành.
 
 
Giang Thành nghe Phương Lan Lan nói vậy, không nói nổi thành lời, khó trách trước đó con nhóc này vô cùng yên tĩnh, thì ra là đang chụp trộm tính kế mình.
 
 
"Em trai ngoan, mấy chai rượu này là rượu chị đây đã cất giữ rất lâu, hôm nay nếu chúng ta đã có duyên, vậy tặng cho cậu." Hỏa Linh Lung lấy mấy chai rượu ra đưa cho Giang Thành.
 
 
"Cảm ơn chị." Giang Thành nói, nhìn vào Hỏa Linh Lung.
 
 
"Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này cậu tới đây là được rồi." Hỏa Linh Lung nháy mắt với Giang Thành.
 
 
Đúng là một con yêu tinh!
 
 
Khách hàng xung quanh ai cũng mang vẻ mặt ghen tị nhìn Giang Thành, Hỏa Linh Lung vốn là một người kiêu ngạo chẳng đặt ai vào mắt.
 
 
Nhưng Hỏa Linh Lung hôm nay lại biến thành một yêu tinh quyến rũ trước mặt Giang Thành, người đàn ông nào cũng đều chờ mong được Hỏa Linh Lung đối xử với mình như vậy, bị một người phụ nữ kiểu đó đùa giỡn quả là một trải nghiệm tuyệt vời.
 
 
Nhưng Giang Thành nhìn thấy Hỏa Linh Lung quyến rũ như thế chỉ vội vàng cúi đầu nói: "Không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước."
 
 
Nói xong Giang Thành dẫn Phương Lan Lan nhanh chóng rời khỏi nơi này, Quý Triết nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Hỏa Linh Lung, lập tức bước lên nói: "Chị Linh Lung, chị..."
 
 
"Hôm nay đóng cửa sớm, mời các vị về cho." Hỏa Linh Lung cao ngạo hất tóc, lạnh lùng nói rồi đi thu dọn quầy lễ tân.
 
 
Quý Triết bị coi thường toàn tập, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Hỏa Linh Lung một cái rồi rời khỏi cửa hàng.
 
 
Quý Triết vào trong xe, phẫn nộ lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Vũ Địch, nói: "Anh Vũ Địch, khi nào anh mới làm chuyện tôi đã yêu cầu?"
 
 
"Cậu Quý, đây là một mạng người, nào dễ thế được, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ làm nhanh thôi." Giọng Đinh Vũ Địch truyền tới từ đầu kia điện thoại.
 
 . truyện ngôn tình
"Được, tôi đợi tin vui của anh." Quý Triết nói rồi cúp điện thoại.
 
 
Hiện giờ Quý Triết thật sự chưa từng hận một người tới vậy, chỉ là một thằng ở rể mà thôi, dựa vào đâu lại được nhiều phụ nữ thích như vậy?
 
 
Hứa Tình ngủ cùng Giang Thành, tiểu thư cả nhà Phương bảo vệ Giang Thành, ngay cả Hỏa Linh Lung kiêu căng cũng ưu ái Giang Thành như vậy, chẳng lẽ đám phụ nữ này đều hỏng đầu rồi, thích tự ngược đãi bản thân? Thích một thằng đàn ông tệ như thế?
 
 
"Thằng đáng ghét!" Quý Triết tức giận đập mạnh vào vô lăng mắng.
 
 
"Oa, thân hình chị Linh Lung thật tốt, xem đôi chân dài này này, còn cả bộ ngực này này, chậc." Phương Lan Lan cầm điện thoại xem lại video vừa quay, cười xấu xa nói.
 
 
Giang Thành vừa lái xe vừa bất đắc dĩ lắc đầu, con nhóc rõ ràng muốn dùng thứ này để bắt thóp mình.
 
 
"Nói đi, cô muốn gì?" Giang Thành thản nhiên nói.
 
 
"Không có gì, em chỉ xem video thôi mà, anh không cần lo lắng như vậy", Phương Lan Lan vỗ vỗ đùi Giang Thành, an ủi.
 
 
"Được rồi, tôi sẽ dạy cô lái xe, đợi khi nào tôi có thời gian."
 
 
"Này, đây là chính anh nói nhé, không phải em ép anh đâu." Phương Lan Lan lập tức đắc ý nhìn Giang Thành nói.
 
 
"Được." Giang Thành bất đắc dĩ đáp.
 
 
Giang Thành cũng không muốn Hứa Tình nhìn thấy thứ này, bởi vì anh không muốn Hứa Tình đau lòng, dù sao hiện giờ Hứa Tình đang phải chữa trị, nếu thấy anh tiếp xúc thân mật với những người phụ nữ khác thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
 
 
"Được rồi, đừng ra vẻ ủ rũ thế nữa, đàn ông mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chắc rằng vợ anh cũng sẽ không để ý đâu." Phương Lan Lan cất điện thoại đi nói.
 
 
Giang Thành lại thấy bất đắc dĩ, suy nghĩ của con nhóc đúng là tiên tiến, lại còn nói đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
 
 
Về đến bệnh viện, Giang Thành lên xe của mình, Phương Lan Lan hét với theo xe của Giang Thành: "Đừng quên nói với em khi nào có thời gian nhé, em muốn học lái xe."
 
 
Giang Thành đáp một tiếng, lái xe rời khỏi bệnh viện, nhiệm vụ hôm nay của anh coi như đã hoàn thành, ngoại trừ yêu tinh hấp dẫn Hỏa Linh Lung kia.
 
 
Hiện tại Giang Thành nghĩ đến cảnh Hỏa Linh Lung ngồi trên người mình, trong lòng vẫn thấy kích thích, dù sao trước kia anh cũng rất ít tiếp xúc với phụ nữ, bỗng nhiên lại bị một người phụ nữ như vậy trêu chọc, chắc chắn chưa thể bình tĩnh ngay được.
 
 
"Bố, con mua rượu cho bố." Giang Thành đặt rượu đã mua lên bàn trà.
 
 
"Vậy à? Để bố xem." Hứa Chí Quân vội mở một chai rượu ra xem.
 
 
Vừa mở nắp chai ra, mùi rượu tươi mát lập tức lan toả, Hứa Chí Quân ngửi thử, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: "Đây... Đây có phải là rượu Thiên Trì trăm năm tuổi không?"
 
 
“Rượu Thiên Trì?” Giang Thành hơi nhíu mày, lúc ấy anh chỉ một lòng muốn tránh bị Hỏa Linh Lung đùa giỡn, cho nên cũng không để ý xem có phải là rượu ngon hay không.
 
 
"Đúng vậy, loại rượu này được làm bằng nước hồ Thiên, chỉ có bí pháp của nhà họ Hỏa mới có thể chế tạo ra, hơn nữa mùi rượu còn thuần khiết như vậy, ít nhất cũng phải được cất trong hầm rượu gần trăm năm rồi, đây... Đây chính là rượu vô giá đấy." Hứa Chí Quân tràn ngập vui sướng nói.
 
 
Giang Thành nghe thấy lời Hứa Chí Quân nói, trong lòng cũng thầm kinh hãi, anh cho rằng nhiều lắm Hỏa Linh Lung chỉ lấy ra chút rượu tốt thôi, không ngờ lại là loại rượu quý giá đến vậy.
 
 
"Giang Thành à, con mua ở đâu thế? Hơn nữa còn hẳn bốn chai?” Hứa Chí Quân ngạc nhiên nhìn Giang Thành hỏi.
 
 
Giang Thành có chút xấu hổ cười cười, nói: "Không có gì, đây là quà của một người bạn tặng con, bố, bố thích là được rồi.”
 
 
Hứa Chí Quân đâu chỉ là thích, ông nhớ thương loại rượu này đã không phải một hai năm, nhưng mãi mà chưa mua được, không ngờ con rể lại tặng cho mình.
 
 
Hiện giờ Hứa Chí Quân đúng là ngày càng vừa mắt con rể của mình.
 
 
"Bố, con về phòng trước, nếu không sẽ muộn giờ mất." Giang Thành nói với Hứa Chí Quân, giờ giấc có liên quan mật thiết đến việc châm cứu cho Hứa Tình.
 
 
Hứa Chí Quân cho rằng Giang Thành đang muốn sớm có con với Hứa Tình, sợ thời gian không đủ, nên vội cười nói: "Được, mau lên đi.”
 
 
Sau khi trị liệu cho Hứa Tình xong, Giang Thành hỏi: "Hôm nay công ty của bố mẹ không có việc gì chứ?”
 
 
Vốn Hứa Tình định đi mua rượu cùng Giang Thành, kết quả lại vì công ty Hứa Chí Quân xảy ra chuyện, nên vội vã rời đi.
 
 
Hứa Tình nhìn Giang Thành nói: "Không có chuyện gì lớn, đã giải quyết xong rồi.”
 
 
"Thật sự không sao à?" Giang Thành có chút khó hiểu, nếu thật sự không phải chuyện lớn gì thì Hứa Tình đã không cần vội vã chạy về công ty như vậy.
 
 
Hứa Tình nhìn vào mắt Giang Thành, thở dài, vốn cô không muốn nói với Giang Thành bởi vì cô không muốn Giang Thành đến công ty.
 
 
Trước kia Hứa Tình cũng từng dẫn Giang Thành đến hội đồng quản trị công ty, nhưng các giám đốc của công ty đều rất coi thường thân phận ở rể của Giang Thành, vô cùng khinh thường Giang Thành, cô không muốn Giang Thành lại bị khinh thường như vậy.
 
 
"Không sao thật mà." Hứa Tình nhẹ giọng nói.
 
 
Giang Thành thấy Hứa Tình không muốn nói, cũng đành không hỏi nữa.
 
 
Một đêm không còn lời nào.
 
 
Giang Thành tự mình lái xe đến bệnh viện và ngân hàng gần đó, hôm nay Lâm Duẫn muốn đi làm thủ tục với Hầu Tam, cần bốn lăm triệu, hơn nữa Giang Thành cũng định đi lấy một ít tiền cho em gái mình.
 
 
Giang Thành đến ngân hàng lấy số, lúc ngồi trên ghế chờ anh chú ý thấy một người phụ nữ đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo gió dài.
 
 
Tuy người phụ nữ này ăn mặc kín mít, nhưng Giang Thành vẫn thấy được khí chất của cô ta, ít nhất là có vóc người hoàn mỹ.
 
 
Pằng!
 
 
Khi đến lượt người phụ nữ mặc áo gió, bỗng nhiên có tiếng súng truyền đến, Giang Thành ngẩng đầu nhìn qua, thấy mấy người đàn ông đội mũ đen trùm đầu xông vào ngân hàng.
 
 
“Cướp đây, không được cử động!” Người đàn ông dẫn đầu cầm súng hét lên.
 
 
"Mày ra đây cho tao, không được nhúc nhích.” Một người lực lưỡng khác thẳng tay kéo người phụ nữ mặc áo gió sang, cô ta hoảng sợ, vội thét lên một tiếng chói tai.
 
 
Tên cướp ôm người phụ nữ áo gió gầm lên: "Không ai được báo cảnh sát, nếu dám báo cảnh sát tao giết."
 
 
Giang Thành thấy tình huống thế này, lông mày lập tức nhăn lại, hiện giờ còn có người dám cướp ngân hàng?
 
 
Một vài tên đàn em đi đến quầy ném túi vào trong, nói: "Mau chóng cho tiền vào bên trong, nếu không, tao lập tức cho nổ."
 
 
Nhân viên ngân hàng bên trong nghe vậy, chỉ đành ngoan ngoãn bỏ tiền vào túi, có một nhân viên nam thừa dịp mấy tên cướp không để ý bèn nhấn thiết bị báo động khẩn cấp: "Gọi cảnh sát, có một nhóm cướp đang bắt một người phụ nữ mặc áo gió làm con tin, yêu cầu hỗ trợ.”
 
 
"Tiền đã được đóng gói." Một nữ nhân viên nữ cẩn thận đẩy cái túi ra, sợ bị cho nổ.
 
 
Sau khi tên cướp kia kiểm tra, gã gật đầu với người đàn ông dẫn đầu.
 
 
"Các người lấy được tiền rồi, bây giờ có thể thả tôi đi chưa?" Cô gái mặc áo gió rụt rè nói.
 
 
"Thả mày đi?" Người đàn ông dẫn đầu híp mắt soi xét bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ, cười nói: "Giờ còn cần mày đi cùng bọn tao một chuyến. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.