Trang Thái Thành nghe thấy thế, cũng lập tức tỉnh táo lại. Nhưng Trang Tiến Bình lại lắc đầu: “Không thểi”
“VI sao?”
“Nếu chúng ta ra tay, quản gia Chính chắc chắn sẽ mất hứng, nhất định sẽ ngăn cản, cậu không thấy ông ấy không cho chúng ta tới gần, một mình đứng cạnh bác sĩ Lâm sao? Ông ấy là đề phòng chúng ta, bảo vệ bác sĩ Lâm! Thực lực của quản gia Chính trác tuyệt, vượt xa chúng ta, chúng ta không có bất cứ cơ hội nào. Một khi đã như vậy, không bằng từ bỏ từ đây! Có quan hệ thân thiện với bác sĩ Lâm!” “Nhưng nếu bác sĩ Lâm không thể chữa khỏi cho trang chủ, vậy nên làm thế nào đây?
Phải biết rằng nếu chúng ta có quan hệ tốt với bác sĩ Lâm, thì sẽ đắc tội Phiêu Nhai Các, bác sĩ Lâm đã giết không ít đệ tử của Phiêu Nhai Các rồi! Đến lúc đó người của Phiêu Nhai Các tìm chúng ta tính sổ, chúng ta ứng phó kiểu gì?” Người kia lại nói.
Trang Tiến Bình hít sâu một hơi, nhắm mắt suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta khàn giọng nói: “Cũng không thể làm bừa, nhìn… Trước đất”
“Ông bai”
Mọi người không cam lòng.
Nhưng tâm ý của Trang Tiến Bình đã quyết, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
“Ông ta mất máu quá nhiều, cần truyền máu, Trang Hồng Nhạn, cô lại đây” Lâm Dương nói.
“Được! Trang Hồng Nhạn vội vàng chạy chậm tới.
Chỉ thấy Lâm Dương trực tiếp cầm kiếm trên đất lên, cắt về phía Trang Hồng Nhạn.
“Cẩn thận!” Có người kêu to.
“Tất cả im miệng cho tôi!” Quản gia Chính hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083904/chuong-2857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.