Lâm Dương nhận lấy tờ giấy kia, nhìn một lát rồi im lặng gật đầu.
“Được rồi, đại ân đại đức của Vũ tiền bối, Lâm Dương suốt đời khó quên”
“Ở đây dây dưa với người của Hồng Nhan Cốc thực sự không lý trí, đệ tử của Hồng Nhan Cốc rất nhiều thiên tài, thực lực phi phàm, cộng thêm nơi này là địa bàn của bọn họ, người của bọn họ nhiều lắm, tiếp tục đánh tiếp, trái lại sẽ bị giữ lại, con nhanh dẫn người rút lui, sư phụ nghĩ biện pháp cản ở phía sau!”
“Tiên bối..”
“Nhanh đi, đồ nhi ngoan!”
Phong Thanh Vũ nghiêm khắc nói.
Đôi mắt càng nghiêm túc, căn bản không mang theo chút vui đùa.
Lâm Dương chân chừ một lát, im lặng gật đầu, hạ lệnh rút lui…
Lâm Dương chưa từng nghe nói tới Phong Thanh Vũ có qua lại với Hồng Nhan Cốc.
Ông ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự vì mình? Có cần phải làm thế không? Lâm Dương không rõ.
Phong Thanh Vũ cảm thấy như đang lấy mạng ra liều mạng.
Nếu thật sự chỉ là nhận đồ đệ, hoàn toàn không cần phải như thế.
Chỉ sợ… Ông ta có mục đích của mình.
“ĐịƯ Lâm Dương kêu to một tiếng, dẫn dắt mọi người rút lui.
Phong Thanh Vũ và Nguyên Tinh, Tào Đức Duy cản ở phía Sau.
Ba cao thủ tuyệt đỉnh chặn lại, người của Hồng Nhan Cốc cũng không dám đễ dàng tới gần, chỉ riêng tứ đại thiên vương của Hồng Nhan Cốc mới dám liêu mạng.
“Khốn nạn!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thở hổn hển, còn muốn tự mình đuổi theo, nhưng bà ta vừa cử động, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083793/chuong-2746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.