Lâm Dương mỉm cười: “Tôi nhìn ra được các hạ rất oán hận Hồng Nhan Cốc! Chính là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Các hạ, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn! Ông cảm thấy thế nào?”
“Hừ, cậu nói là kẻ thù thì là kẻ thù sao? Đừng coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giốn, tuy tôi lôi tha lôi thôi, nhưng không bị điên!”
“Nếu các hạ không tin lời tôi nói, bây giờ ông có thể đi tới cửa cấm địa nhìn xem, tôi bị người của Hồng Nhan Cốc đuổi giết, mới trốn vào nơi này, tất nhiên tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc, bọn họ không dám tùy tiện xâm nhập. vào cấm địa, bây giờ đều đang ôm cây đợi thỏ! Đến đó nhìn xem, ông sẽ biết tôi nói thật hay giả rồi”
Lâm Dương nói.
Quái nhân nghe thấy thế, nhìn chằm chằm Lâm Dương một lát, sau đó hừ lạnh: “Sao cậu lại kết thù với Hồng Nhan Cốc?”
“Hồng Nhan Cốc muốn cưỡng ép vợ và em gái tôi vào cốc, bị tôi từ chối, cho nên xảy ra xung đột, kết thù, tôi giết một số đệ tử của Hồng Nhan Cốc! Tôi sợ sau này bọn họ sẽ trả thù, cho nên định ra tay trước thì chiếm được ưu thế, cho nên lẻn vào Hồng Nhan Cốc, muốn tìm cơ hội, không ngờ mọi chuyện bại lộ, chịu khổ đuổi giết, lưu lạc tới đây…”
Lâm Dương nói đơn giản.
Không biết quái nhân có tin không.
“Hừ, người của Hồng Nhan Cốc bá đạo tàn nhẫn như vậy đấy, còn là đám kỹ nữ vong ân phụ nghĩa không tim không phổi, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083764/chuong-2717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.