“Trịnh Mai Anh, cô ở đây nghỉ tạm là được, chân cô bị thương chưa lành, không đi được đường, để đám Mai Tuyết Hương đưa tôi qua đó là được.”
“Chuyện này… Được rồi”
Làm quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
“Sư huynh, anh để tôi ở lại đi!”
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Nhã Nam giữ chặt tay Lâm Dương, nhỏ giọng kêu lên.
“Làm sao vậy?”
Lâm Dương cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Chuyện đó… Tôi cũng không đi nữa!”
Lâm Nhã Nam ngập ngừng cắn môi, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
Lâm Dương nhướng mày: “Không phải là cô nói không muốn đợi ở đây một giây nào sao?”
“Tôi nói như vậy, nhưng mà… Tôi nghe xong lời Mai Anh sư tỷ nói, cảm thấy lời nói của chị ấy có đạo lý! Nếu tôi ở lại đây, cũng có thể giúp anh được không ít, nếu rời đi… Tôi sẽ không làm được gì, thù lớn của sư phụ chưa trả được! Tôi không thể lười biếng”
Lâm Nhã Nam khẽ căn môi, khàn giọng nói.
“Chuyện này… Lâm Dương im lặng.
Nhưng nhìn đôi mắt kiên nghị của cô ta, Lâm Dương biết, mình không thể khuyên được.
“Cũng được, một khi đã như vậy, vậy cô ở lại đi”
Sau khi nói xong, anh cởi túi châm trên người ra, nói với mấy cô gái: “Các cô đều lại đây, tôi châm cứu cho các cô! Giúp các cô khôi phục, còn mở mạch sơ lạc giúp các côi” “Mở mạch sơ lạc?”
“Có ý gì?
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Lâm Dương trâm ngâm nói: “Tôi lường trước được có khả năng thánh nữ sẽ tiến hành trùng tố trí nhớ của các cô lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083759/chuong-2712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.