Chương trước
Chương sau
Uông Hiểu Mạn nhìn thấy máu tươi đầy đất, choáng váng tới mức ngất lịm đi.
Nhà họ Hứa cũng choáng váng.
Còn Lôi Bằng Sơn, đại não đã trống rỗng, vẻ mặt hoảng sợ, đôi mắt trợn to, toàn thân run lên như bị sốt rét, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Thiếu Quân đang đi tới chỗ anh ta.
“Kiếm này của tôi… Nhanh hay không?”
Bạch Thiếu Quân nâng trường kiếm lên, dùng tay áo chà lau máu ở phía trên.
Mọi người còn tưởng là anh ta đang nói với Lôi Bằng Sơn.
Nhưng trên thực tế, anh ta đang nói với Lâm Dương.
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn Bạch Thiếu Quân, vẫn không hé răng.
Bạch Thiếu Quân nhìn chằm chằm Lâm Dương, trong đôi mắt lướt qua một chút ý chí chiến đấu.
Kiếm của anh ta, người bình thường đều đã không thấy rõ thân kiếm, thậm chí ngay cả kiếm ảnh đều rất mơ hồ, nhưng đối với Lâm Dương mà nói, giống như không phải như thế.
“Được rồi, vậy tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện ở đây, chúng ta cũng mau chóng bắt đầu đi.”
Bạch Thiếu Quân lạnh nhạt nói, cầm kiếm đi tới trước mặt Lôi Bằng Sơn.
“Tha… Tha cho tôi! Tha cho tôi…” Hai đầu gối của Lôi Bằng Sơn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất kêu lên.
“Bạch Thiếu Quân, cầu xin cậu tha cho con tôi! Nếu cậu muốn chém tay, vậy thì chém tay tôi đi!”
Ông Quang kích động gào thét, quỳ bò tới, vươn hai tay ra nói.
Nhưng ông ta vừa mới dứt lời.
VùiI Lợi kiếm trực tiếp chém xuống.
Hai tay của Lôi Minh Quang rơi xuống đất.
“ÁI” Gương mặt ông ta vặn vẹo, đau đớn mà hung dữ gào rống, đau đớn kịch liệt khiến ông ta sắp ngất đi.
Nhưng mà ông ta nguyện ý thừa nhận!
Ông ta chỉ có một đứa con trai như thế, sao ông ta có thể nhìn con trai của mình bị chém hai tay, sau này trở thành một phế nhân chứ?
“Thiên Kiêu Bạch Thiếu Quân, lần này…
Cậu hài lòng rồi đúng không?” Ông Quang cố gắng nở nụ cười, gương mặt suy yếu nói.
“Hài lòng cái gì?” Bạch Thiếu Quân tò mò nhìn ông ta: “Không phải là ông nghĩ tôi chém hai tay của ông, thì sẽ tha cho con trai của ông đấy chứ?”
“Gái gì?” Toàn thân ông Quang cứng đờ: “Bạch Thiếu Quân, cậu… Ý của cậu là…”
“Tôi nói rồi, các người tự mình ra tay, chỉ mất một cánh tay, tôi mà ra tay, sẽ mất hai cánh tay! Tay của con trai ông khó mà đảm bảo, tay của ông, tất nhiên là khó mà giữ HA. 7m được!”
Bạch Thiếu Quân lạnh nhạt nói, sau đó lại nâng kiếm lên, chém về phía Lôi Bằng Sơn.
“Đừng mài”
Lôi Bằng Sơn gào thét.
Nhưng không làm nên chuyện gì.
Phập!
Tiếng động kỳ lạ truyền ra.
Lôi Bằng Sơn trực tiếp gào thét, té ngã xuống đất không ngừng quay cuồng, cuối cùng đau đớn quá mà ngất đi.
Ông Quang ngây ngốc nhìn một màn này, cả người không còn một chút linh hồn.
Còn bên nhà họ Hứa, đã hoàn toàn bị dọa mơ hồ rồi.
Hai chân rất nhiều người mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, càng có nhiều người bị dọa ngất đi…
“Đây là Thiên Kiêu sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.