Chương trước
Chương sau


“Cái gì?”
Đoàn người ngây ra.
“Thế… thế… thế… thế sao được? Vốn chính là họa do Bác sĩ Lâm gây ra, nếu cậu ta không ra mặt cho con, hiệp hội võ thuật biết thì nhà họ Lương phải gánh chịu sự trả thù của Lệ Vô Cực thế nào? Nếu cậu ấy không ứng chiến thì nhà họ Lương thành sơn dương thế tội à? Không được đâu! Không thể thế được!”
Một cụ lớn tuổi nhà họ Lương vỗ tủ đầu giường bệnh tức giận.
“Con không quyết định thay Bác sĩ Lâm được, nếu anh ấy không muốn ứng chiến thì mọi người đi tìm anh ấy chứ, hỏi con có tác dụng gì?” Lương Huyền Mi cắn răng nói.
“Con… Lương Huyền Mi, nếu không vì con thì nhà họ Lương sao lại gặp phải chuyện lớn như vậy đâu? Con còn dám nói thế à?” Cụ ông kia tức giận vô cùng.
“Đầu tiên, là mọi người không cho phép con giao bí kíp bị quên lãng cho hiệp hội võ thuật.
Tiếp nữa, đều là mọi người nhân nhượng hiệp hội, dàn xếp với bọn họ, cho nên con mới bị Trịnh Nhã Vân đánh thành bộ dạng này.

Con làm gì cũng đều vì nhà họ Lương hết, con không thẹn với lòng, sao mọi người có thể đổ hết lên đầu con?” Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Con… Phản! Phản rồi!” Cụ ông kia không thở nổi, run run nâng tay muốn tát Lương Huyền Mi.
“Đủ rồi!” Lương Vệ Quốc quát khẽ.
Ông cụ kia thấy vậy mới chịu thôi, nhưng lửa giận trong mắt vẫn không át được.
“Chuyện này không phải do Huyền Mi.
Chuyện ra thế này bây giờ tranh cãi ai đúng ai sai đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Quan trọng là, nếu Bác sĩ Lâm không chịu ra tay thì chúng ta phải làm thế nào ứng phó với Lệ Vô Cực đây!” Lương Vệ Quốc gầm lên.
“Ông Ba, Lệ Vô Cực chính là Thiên Kiêu mà, chúng ta… chúng ta đối phó với cậu ấy thế nào được?” Một người nhà họ Lương run rẩy nói.
Lương Huyền Mi nhìn Lương Khánh Tùng với ánh mắt không thể tin được, gương mặt nhỏ nhắn hoảng hốt, há hốc miệng không nói được lời nào.
Trong cái đầu nhỏ của cô vô cùng bối rối.
“Anh hai”
Lương Vệ Quốc lo lắng, vội vàng hét lên với Lương Khánh Tùng: “Sao anh lại có thể nói như vậy? Vào lúc này gia đình chúng ta nên đoàn kết lại, cùng nhau chống chọi lại với kẻ địch bên ngoài.

Anh… Sao anh có thể…”
“Vệ Quốc, tại sao em lại hô đồ như vậy? Bây giò là lúc cùng nhau chống chọi lại với kẻ thù bên ngoài sao? Nhưng đây là Thiên Kiêu đó, lễ nào em chưa từng nghe qua thủ đoạn của Lệ Vô Cực sao? Ông ta là người mà chúng ta có thể đối phó sao? Cho dù chúng ta có đối phó được với ông ấy thì hiệp hội võ thuật thì sao? Lệ Vô Cực là Thiên Kiêu duy nhất trong hiệp hội võ thuật, hiệp hội võ thuật chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách để bảo vệ ông ta và chắc chắn sẽ đứng về phía ông ta.
Anh nói cho em biết, anh làm anh trai như vậy cũng đồng ý rôi, anh là tất cả những điều này đều là vì nhà họ Lương chúng ta”
Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Em không đồng ý.

Lương Vệ Quốc đập tay xuống bàn, hét lón.
“Em không đại điện cho nhà họ Lương , em không đồng ý thì cũng không có tác dụng gì”
Gương mặt Lương Khánh Tùng không tỏ ra biểu cảm gì.
“Anh… Anh… Anh… Lương Vệ Quốc tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Lương Huyền Mi im lặng nhìn tất cả những điều này, giọt nước mắt yên chảy ra nơi khóe mắt.

“Sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao tất cả mọi người đều đến đây?”
Lương Thu Yến xách cái phích nước đi vào trong phòng bệnh, nhìn mọi người với ánh mắt kỳ lạ.
Mọi người yên lặng không hề lên tiếng.
Lương Vệ Quốc nhìn Lương Thu Yến, cũng không biết nên nói gì mới được.
“Con gái à, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại khóc vậy? Có phải vết thương đau lắm không? Nào, nói với mẹ xem con đau chỗ nào? Mẹ đi tìm bác sĩ”
Lương Thu Yến vội vàng chạy đến phòng bệnh, ôm chầm lấy Lương Huyền Mi mà nói.
“Mẹ, con không sao…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.