“Anh đang mắng tôi sao?”
Lâm Dương ngắng đầu, yên lặng nhìn Hoắc Ngạo.
Hoắc Ngạo toàn thân run lên, dường như mới ý thức được người này vừa rồi chỉ hai chiêu đã quét sạch Trần Hạc cùng với Trương Long, làm sao anh ta có thể khiêu khích?
Nhưng mà vào lúc này, người của Thượng Võ Quán đều oán hận trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Ngay cả Hoắc Kiến Quốc cũng vậy.
“Tiểu Lâm, cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Chúng tôi đã đưa cậu đến đây. Cậu chính là thành viên của Thượng Võ Quán tôi. Bây giờ cậu lại vạch rõ giới hạn với chúng tôi là có ý gì? Qua cầu rút ván sao?” Hoắc Kiến Quốc khit mũi hét lên, trêи mặt tràn đầy sự tức giận.
“Qua cầu rút ván sao? Tôi hỏi ông, tại sao khi con trai ông hãm hại tôi ông không nói lời nào? Nếu như tôi không có bản lĩnh, ông có biết kết cục của tôi bây giờ sẽ như thế nào không?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Quốc liền thay đổi, sau đó thấp giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị ra tay giúp cậu!”
“Vậy thì ông muốn tôi thế nào? Giúp Thượng Võ Quán các ông sao? Không thành vấn đề, ông trước tiên nên dạy dỗ con trai của mình thật tốt!” Lâm Dương bình tĩnh nói, “Nếu như ông dạy không được, hãy để đệ tử của Phong Liệt đại sư đến dạy dỗ đi.”
“Lâm Dương cậu! Cậu hỗn xược! Cậu đây là muốn giáo huấn tôi sao?” Hoắc Kiến Quốc nồi giận đùng đùng.
*Tôi nể mặt ông cụ Hoắc mới đối xử khách khí với các ông một chút, nếu không ông cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328885/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.