Người bên cạnh gật đầu. 
“Vậy thì sư phụ… người định giải thích với Lâm Dương đó như thê nào?” Người bên cạnh ma xui quỷ khiến hỏi một câu. 
Hoắc Kiến Quốc nghe vậy liền khit mũi một tiếng, lạnh lùng n Giải thích sao? Giải thích cái gì? Còn thật sự mong tôi giải thích cho một bác sĩ Trung Y như vậy sao?” 
Nghe thấy lời này, mọi người xung quanh cũng hiểu rằng Hoắc Kiến Quốc không hề quan tâm tới bác sĩ Trung y này. 
“Để cho hai tên đó quỳ ở nhà thờ tổ tiên một đêm là được rồi, ngày mai còn phải đi đến Sùng Tông giáo! Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, biết chưa!” Hoắc Kiến Hoa lạnh lùng nói, sau đó phát tay áo, xoay người rời đi. 
Các đệ tử tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều không nói gì. 
Sáng hôm sau, Lâm Dương thức dậy, cùng với người nhà họ Hoắc ăn sáng cùng nhau . 
Mọi người đều không có ai nói về những gì đã xảy ra đêm qua. 
Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cũng ở đó, nhưng vẻ mặt của hai người có chút phờ phạc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương cũng tràn đầy oán hận. 
Lâm Dương làm ngơ không quan tâm. 
Hoắc Thượng Võ đánh xong một trận quyền thì quay lại. 
Ông ta dường như không biết gì về những chuyện đã xảy ra đêm qua. 
Sau khi ăn xong, xe đã sắp xếp xong rồi, do Hoắc Kiến Quốc dẫn đầu, mọi người đặt lễ vật đã chuẩn bị sẵn lên xe, sau đó lần lượt rời khỏi Thượng Võ quán. 
Lâm Dương và máy đệ tử của nhà họ Hoắc ngồi trêи xe. 
Dọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328876/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.